Khương Chi thu lại cảm xúc, nhẹ giọng nói: “Con ăn bánh kem có được không? Lại uống thêm một ly sữa bò nhé.”
Trụ Tử dùng bàn tay quấn băng gạc xoa xoa gò má của Khương Chi, không trả lời câu hỏi của cô, mà nói với giọng nói khe khẽ khàn khàn: “Con biết, mẹ đói bụng nên mới làm vậy.”
Nghe vậy, Khương Chi vô cùng đau lòng xót xa.
Cô thà là nghe Trụ Tử trách cô, oán cô, cũng không muốn cậu bé hiểu chuyện như vậy, một câu nói nhẹ nhàng “Con biết mẹ đói bụng nên mới làm vậy”, điều này khiến cảm giác tội lỗi và buồn bã của cô dâng lên đến đỉnh điểm, đụng nhẹ một chút cũng thấy đau nhức.
Cô bỗng nhiên vui mừng vì mình đã trở thành Khương Chi Tử, mặc dù cô ta là một kẻ cặn bã, để lại một đống chuyện không đâu ra đâu cho cô, nhưng cô ta lại cho cô cơ hội đến đây để đền bù, để thay đổi, đứa nhỏ tốt như vậy nên là con trai của Khương Chi cô!
Khương Chi bưng bánh kem, đút từng muỗng từng muỗng cho Trụ Tử.
Bánh ngọt ăn vào mềm dẻo ngon ngọt, Trụ Tử chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Mẹ, bánh này ăn ngon thật.”
Mùi bánh kem ngọt ngào khiến đứa nhỏ nằm giường bệnh cạnh khóc òa lên: “Con cũng muốn ăn bánh kem, con cũng muốn ăn!”
Nghe vậy, mẹ đứa nhỏ la rầy: “Lúc ăn cơm con không chịu ăn, ăn bánh kem gì chứ? Vừa uống sữa mạch nha mà con lại đói rồi à? Mẹ xuống nhà ăn mua trứng gà chưng cho con ăn nhé, được không?”
Đứa nhỏ khóc lóc om sòm nói: “Không được, con không chịu đâu, con chỉ muốn ăn bánh kem, con muốn ăn!”
Lúc Khương Chi quay đầu lại, cô vừa khéo đụng phải ánh mắt ngượng ngùng của mẹ đứa nhỏ giường bên.
Cô ấy có chút bất đắc dĩ xoa xoa tay: “À... Em gái, chị có thể, có thể mua lại một miếng bánh kem của em hay không?”
Khương Chi không lên tiếng, mà cô nhìn về phía Trụ Tử.
Trụ Tử toét miệng cười cười, đụng đến vết thương, cậu bé đau đến nỗi xuýt xoa, nhưng vẫn nói: “Mẹ, mẹ chia cho bọn họ một ít đi, Trụ Tử cũng ăn không hết nhiều như vậy đâu, em trai ăn thì sẽ không đau nữa.”
Khương Chi mím môi, cô cắt một miếng bánh cho bọn họ theo lời Trụ Tử.
Mẹ đứa nhỏ ngượng ngùng nói: “Vậy.. vậy sao mà được, bao nhiêu tiền thế? Chị trả tiền cho em nhé?”
Khương Chi lắc đầu: “Không cần đâu, đây là tâm ý của đứa nhỏ.”
Mẹ đứa nhỏ nghe vậy, luôn miệng nói cám ơn, sau đó cô ấy bắt đầu nói chuyện với Khương Chi.
“Em gái, chị thấy em cũng không lớn tuổi cho lắm, đứa nhỏ này thật sự là con ruột của em à?”
“ Vâng.”
“Con trai chị nghịch ngợm khiến tay chân bị bỏng, ôi, vào bệnh viện một chuyến mà tốn rất nhiều tiền đó, cũng không biết khi nào mới lành, nếu như để lại sẹo thì đứa nhỏ sẽ buồn lắm... Nhưng mà con trai em làm phẫu thuật rồi mà, thằng bé sẽ khỏi nhanh thôi, em cứ yên tâm đi.”
Khi mẹ của đứa nhỏ nói đến chuyện “Để lại sẹo”, cô ấy liền nhìn thấy khuôn mặt của Khương Chi trầm xuống, cho nên vội vàng nói mấy câu tốt đẹp.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng bệnh bị đẩy ra một cách lặng lẽ.
Một cô bé khoảng chừng mười một, mười hai tuổi thò đầu vào, cô bé mặc một chiếc áo bông có mảnh vá, chân đi đôi giày vải nhung làm thủ công, trừ màu da có chút đen thì sắc mặt cô bé lại rất có tinh thần.
Cô bé nhìn về phía Trụ Tử, lại nhìn Khương Chi rồi ngập ngừng bước vào trong.
Trụ Tử đang uống sữa bò bằng ống hút, nhìn thấy cô bé bước vào, cậu bé không nhịn được mở to mắt gọi một tiếng: “Chị cả.”
Khương Chi quay đầu, cô nhìn khuôn mặt của Trương Miêu Tử.
Từ cách Trụ Tử gọi cô bé này, Khương Chi biết cô bé này là con gái của Trương Thuận và Vương Ngọc Mẫn, chỉ là cô không ngờ rằng bọn họ dẫn mấy đứa nhỏ đến huyện Thẩm luôn rồi.
“Cháu có chuyện gì sao?”
Sắc mặt của Trương Miêu Tử căng thẳng, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói: “Dì, dì đừng dẫn Tiểu Khoan đi có được không ạ?”
Khương Chi ngạc nhiên nhướng mày, cô bình tĩnh là nói: “Thằng bé là con trai tôi, đương nhiên phải đi với tôi rồi.”