Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra cái c.h.ế.t của Hoắc Thế Vinh có điều gì đó không ổn.
Ý định ban đầu của Thi Bỉnh Thiên lập tức vỡ nát, trước mắt, ông ấy không những không đạt được hiệu quả như mong muốn, ngược lại còn phải lo lắng không biết con trai mình có để lại sơ hở nào không, nhà họ Hoắc có vì chuyện này mà làm khó dễ bọn họ hay không, ông ấy sầu lo đến mức có thêm mấy sợi tóc bạc.
Thi Liên Chu khẽ cười một tiếng, trong mắt lại không có ý cười: “Ồ, không như cha mong đợi, thất vọng lắm à?”
Nghe được câu hỏi của con trai, hơi thở của Thi Bỉnh Thiên dồn dập, ông ấy siết c.h.ặ.t t.a.y cầm điện thoại.
Thi Liên Chu rít một hơi thuốc, thở ra một vòng khói mỏng.
Im lặng hồi lâu, giọng nói mang theo sự già nua mệt mỏi của Thi Bỉnh Thiên vang lên: “Lão ngũ, con là người nhà họ Thi, không phải lúc nào cũng có thể làm theo ý của mình được.”
Đáy mắt của Thi Liên Chu trầm xuống, anh cười lạnh nói: “Năm đó, trong chuyện của Mạnh Dần, cha cũng làm như vậy mà.”
Thi Bỉnh Thiên không nói nên lời khi bị Thi Liên Chu chất vấn.
“Được rồi, nếu như cha sợ con liên lụy cha, liên lụy nhà họ Thi, vậy thì không cần lo.” Thi Liên Chu lạnh lùng nói xong lời này liền cúp điện thoại.
Anh ngồi trên ghế, đôi mắt dài hơi nhắm lại, gân xanh nổi trên mu bàn tay, lộ rõ sự bồn chồn trong lòng.
Ký ức dường như quay trở lại mười năm trước.
Lúc đó, anh vẫn còn là sĩ quan xuất sắc nhất trong quân đội, anh có hai cấp phó, một người là Mạnh Lam, một người là anh trai của Mạnh Lam, Mạnh Dần.
Anh luôn thay mặt đất nước thực hiện những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, thực hiện những vụ ám sát bẩn thỉu nhất.
Nhưng mà, Mạnh Dần, người theo anh vào sinh ra tử, cuối cùng lại có kết cục c.h.ế.t không toàn thây, trực tiếp chặt đứt một “cánh tay” của anh, sau đó nhà họ Thi đã làm như thế nào? Quốc gia lại làm như thế nào?
Toàn thân Thi Liên Chu tràn ngập khí tức lạnh lùng và hung bạo, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm giống như bị vẩy mực vào vậy.
Anh nhắm mắt lại, không nghĩ ngợi nữa, nghiền nát tàn thuốc rồi quay về phòng bệnh.
Những người không liên quan đều đã rời đi, anh vừa bước vào cửa đã bắt gặp đôi mắt hạnh tràn đầy sự quan tâm của Khương Chi, điều đó dường như lập tức xua tan sự tức giận và hung bạo không ngừng trào dâng trong lòng anh, khiến anh lập tức hòa hoãn bình tĩnh lại.
Khương Chi đưa tay về phía anh, nhỏ giọng nói: “Không sao chứ?”
Cô dừng một chút: “Là chuyện của nhà họ Hoắc sao?”
Tạ Lâm đã đi theo Thi Liên Chu nhiều năm, không dễ bị ảnh hưởng, chuyện duy nhất có thể khiến anh ấy cảm thấy phỏng tay thì chỉ có nhà họ Hoắc thôi.
Giọng nói Thi Liên Chu thanh lãnh, âm sắc trầm lạnh: “Không có chuyện gì, em cứ dưỡng thương cho tốt, đừng nghĩ đến mấy chuyện linh tinh này nữa.”
Khương Chi nhìn anh một cái, cô cũng không hỏi nữa.
Có lẽ Khương Chi nhìn ra được tâm trạng của Thi Liên Chu không tốt, cô mím môi nói: “Anh đúng thật là có tài sản khắp nơi, ở huyện Thấm cũng có, ở thành phố Thanh cũng có, nhưng anh không nói cho em biết.”
Thi Liên Chu nhướng mi: “Em cũng đâu có nói cho anh biết chuyện em chuẩn bị mở một cửa hàng đồ cổ ở thành phố Thanh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-390.html.]
Khương Chi trợn mắt nhìn anh, nói đùa: “Chúng ta sắp kết hôn rồi đó, anh có nhiều tài sản như vậy, có muốn làm giấy chứng nhận tài sản trước khi kết hôn không?”
Thi Liên Chu ngồi ở mép giường, anh bắt chéo đôi chân dài, bình tĩnh nói: “Cho em hết.”
Khương Chi liếc nhìn Thi Liên Chu bằng ánh mắt phức tạp.
Vốn dĩ cô muốn dùng kịch bản “Người phụ nữ chiếm đoạt tài sản sau khi kết hôn rồi lợi dụng chồng mình”, nhưng chồng tương lai của cô lại quá hào phóng, cho nên cô không hề có đất dụng võ.
Thi Liên Chu ngước mắt nhìn Khương Chi: “Vì sao em không mở một cửa hàng đồ cổ ở Bắc Kinh?”
Khương Chi hơi ngạc nhiên: “Bắc Kinh sao?”
Khương Chi tạm thời vẫn chưa nghĩ tới chuyện đến Bắc Kinh, cô vẫn luôn xem trấn Đại Danh là đại bản doanh của mình, trong thời gian ngắn, cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ đến nơi xa hơn để kinh doanh, Bắc Kinh là một nơi tốt, nhưng không phù hợp cho người không có chút căn cơ nào.
Bây giờ cô có thể tựa mình vào một gốc cây lớn để tận hưởng bóng mát nhưng cô vẫn muốn gầy dựng sự nghiệp bằng chính khả năng của mình.
Nói thế nào đi nữa, cô đã từng là một doanh nhân bắt đầu từ bàn tay trắng mà nổi tiếng khắp cả nước, cô có thể đi đến bước đó trong thời điểm người tài ở khắp nơi ở bốn mươi năm sau thì không có đạo lý gì ở bốn mươi năm trước, trong tình huống có bàn tay vàng trong tay lại không thể phát triển được sự nghiệp.
Sớm muộn gi cô cũng sẽ đến Bắc Kinh, nhưng không phải bây giờ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi vết thương của Khương Chi đã được thay thuốc, cô xuất viện trong sự mong đợi và vui sướng của viện trưởng và tất cả bác sĩ, sau đó cô ngồi lên chiếc xe việt dã to lớn, đi thẳng về căn nhà nhỏ kiểu Tây của Thi Liên Chu ở huyện Thấm.
DTV
Kể từ lần trước cô rời đi thì vẫn luôn không có ai đến căn nhà nhỏ kiểu Tây này, bọn họ vừa bước vào cửa thì một cỗ khí lạnh do lâu không có người ở đập vào mặt.
Thi Liên Chu ôm Khương Chí về phòng ngủ chính, đắp chăn cho cô, chăm sóc cô rất chu đáo.
Tạ Lâm có công chuyện phải làm, cho nên Thi Liên Chu điều anh ấy về Bắc Kinh, nhất thời, chỉ còn Thi Liên Chu và Khương Chi ở lại đây, hai người đều rảnh rỗi mà sống thoải mái một khoảng thời gian.
Mấy ngày nay, ngay cả sát thủ nhà họ Hoắc cũng không đến nhà quấy rầy, ngày tháng vô cùng nhàn nhã.
Vết thương của Khương Chi nhanh chóng lành lại, đến ngày thứ ba đã không còn cảm giác đau đớn dữ dội như ban đầu.
Đến ngày thứ năm, Thi Liên Chu không còn hạn chế cô đi qua đi lại nữa, thậm chí cô còn vào bếp nấu một số món ăn đơn giản, đương nhiên, mặc dù nói là nấu ăn, nhưng thật ra cô chỉ đứng bên cạnh chỉ dẫn, người thật sự ra tay nấu ăn là Thi Liên Chu.
Thi Liên Chu từ nhỏ đã là con trai nhà giàu, nhưng mấy năm nay anh cũng luyện ra được một chút tay nghề nấu mỳ.
Thi Liên Chu đặt hai bát mì Dương Xuân đã nấu xong lên bàn ăn, thân hình của anh cao lớn, mặc quần áo ở nhà, có vài sợi tóc rối bù rủ xuống góc trán, đôi mắt phượng hẹp dài hiếm khi không có sự lãnh đạm, mà lại mang chút ấm áp.
Anh đưa đũa cho Khương Chi, lười biếng nói: “Ăn đi.”
Khương Chi ngửi mùi thơm của mì, cô bưng bát lên húp một ngụm nước dùng đậm đà, l.i.ế.m môi, đôi mắt hạnh xinh đẹp thoải híp lại vì thoải mái, than thở rằng: “Chậc, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì em thật sự bị anh nuôi thành phế vật rồi.”
Một tia ý cười lướt qua đôi mắt của Thi Liên Chu, nhưng anh lại nghiêm túc nói rằng: “Anh thích.”
Khương Chi xì xụp ăn mì, vừa ăn vừa nói chuyện với Thi Liên Chu: “Anh cảm thấy “Hoàn Châu Cách Cách” thế nào? Có thể quay phim được không?”
Mấy ngày này cô vẫn nằm trên giường, ngày ngày ôm Thi Liên Chu và kể cho anh nghe cốt truyện, cô đã kể cho anh nghe gần hết chi tiết rồi.