Khương Chi nhướng mày: “Sao thế ạ?”
Bà ấy lúng túng nói: “Em gái à, chuyện là thế này, khách ở bên ngoài ngửi thấy mùi bánh ngô do em làm thì mọi người liền hùa nhau bảo chị bán cho họ một cái, người yêu cầu quá nhiều, chị thật sự không còn cách nào nữa, em xem xem, có thể chia cho chị hai cái bánh được không?”
Bánh ngô vàng óng, mùi thơm ngào ngạt, nếu chị ấy mua hai cái bánh rồi cắt ra cho khách nếm thử thì cũng xem như tạo được ấn tượng tốt.
Khương Chi mỉm cười, đưa hai cái bánh cho chị ấy nói: “Không phải chuyện to tát gì đâu, chị cứ lấy đi.”
Chị gái phụ bếp nhận lấy, vẻ mặt tràn đầy sự biết ơn, liên tục nói cảm ơn: “Cảm ơn em nhé, thật sự rất cảm ơn em. Chị cũng không lấy không bánh ngô của em, đây là tiền bánh, em cầm lấy đi.”
Khương Chi nhìn tờ một đồng trong tay chị ấy thì xua tay, khách sáo nói: “Em mượn bếp đã gây phiền phức cho anh chị lắm rồi, sao còn có thể lấy tiền của chị chứ? Có hai cái bánh ngô mà thôi, cũng không đáng bao nhiêu tiền.”
Hai người đưa qua đưa lại một lúc, chị gái phụ bếp thấy cô thực sự không lấy tiền thì cũng không ép nữa.
Chị ấy cầm lấy, nhanh nhẹn nói: “Em muốn dùng căn bếp này lúc nào cũng được, đừng khách sáo với chị.”
Nói xong, chị ấy liền cười tủm tỉm đi ra ngoài, cắt bánh thành từng miếng nhỏ, bưng đĩa đến trước cửa sổ bán thức ăn, lớn tiếng nói: “Đây là bánh ngô do em gái tôi làm, không bán, lấy hai cái ra để mọi người ăn thử!”
Khương Chi quay đầu nhìn cửa sổ bán thức ăn ồn ào náo nhiệt, lắc đầu cười khẽ.
Chẳng bao lâu sau, cô đã nấu xong canh cá trích.
Cô mở nắp nồi ra, một mùi thơm thoang thoảng của cá xộc thẳng vào mũi, mùi vị tươi ngon lan tỏa khắp gian bếp, quanh quẩn không nhạt đi, nước canh màu trắng sữa, không có mùi tanh, bên trên rắc hành lá, chỉ nhìn thôi đã khơi dậy cảm giác thèm ăn rồi.
Khương Chi múc canh bỏ vào bát, cất bánh bột ngô vào trong rổ, sau khi chào hỏi chị phụ bếp một tiếng liền quay trở lại phòng bệnh.
Trên đường cô quay về phòng bệnh, mùi thơm tỏa ra từ trong rổ khiến cả hành lang đều ngửi thấy.
Tạ Lâm vừa mới bàn giao công việc xong, chuẩn bị quay lại phòng bệnh để thăm sếp của mình thì ngửi thấy mùi thơm này.
DTV
Anh ấy khụt khịt mũi, cảm thấy hơi đói, nghĩ đến chuyện ông chủ bị viêm dạ dày không có cảm giác thèm ăn thì lập tức nảy ra một suy nghĩ.
Lần theo mùi hương, đúng lúc anh ấy nhìn thấy Khương Chi đang chuẩn bị mở cửa phòng bên cạnh, đầu óc phản ứng không nhanh bằng hành động, lúc anh ấy giật mình tỉnh táo lại thì đã thấy bản thân bước tới ngăn cản đối phương, buột miệng nói ra lời khách sáo “Đồng chí, không biết cô mua canh này ở đâu vậy?”
Khương Chi trả lời: “Là do tôi tự nấu.”
Tạ Lâm có chút thất vọng.
Mùi hương của canh cá sộc thẳng vào mũi anh ấy, khiến anh ấy không nhịn được mà nuốt nước miếng.
Rất nhanh, anh ấy liền nhận thấy áo khoác của người phụ nữ trước mặt này đã rất cũ nát rồi, chỉ nhìn thôi đã biết là người có hoàn cảnh khó khăn, trong đầu anh ấy đột nhiên lại ra một ý tưởng: “Đồng chí, hay là như vậy, cô có thấy bán rổ thức ăn trong tay của cô cho tôi được không? Ông chủ của tôi bị viêm dạ dày, không muốn ăn cái gì cả, thật sự khiến tôi buồn rầu đến nhức cả đầu.”
Vừa nói, vẻ mặt của Tạ Lâm còn tỏ ra buồn rầu.
Khương Chi nhướng mày, liếc nhìn Tạ Lâm một cái, nói: “Người nhà của tôi cũng chưa ăn cơm, sợ rằng không thể bán được cho anh rồi.”
Nói xong, cô định mở cửa vào phòng.
Lúc này, một giọng nói trầm thấp quen thuộc từ phòng bên cạnh truyền đến: “Tạ Lâm!”
Khương Chi khẽ giật mình, sau đó cau mày.
Thi Liên Chu?
Người đàn ông đang dây dưa muốn mua thức ăn trước mặt Khương Chi nghe vậy cũng không nói thêm gì với cô nữa, vội vàng quay người đi vào phòng số 209.
Khương Chi quay đầu nhìn về phía đó.
Cô biết cái người tên Tạ Lâm này, trong tiểu thuyết, chính anh ta là người đích thân đưa 1000 đồng cho nguyên chủ, để nguyên chủ bán Tiểu Qua.