Cận Phong Sa có tâm tư tỉ mỉ, khác xa với vẻ bề ngoài thô kệch.
Anh ấy có thể nhìn thấy ánh mắt trong vắt của Khương Chi, lời nói chân thành tha thiết, đều là lời từ tận đáy lòng.
Nghĩ như vậy, anh ấy nói: “Trước đây khi tôi nhặt được cậu bé thì cậu bé đang nhặt đồ ăn ở thùng đựng đồ ăn thừa bên ngoài tiệm cơm quốc doanh, lúc ấy cậu nhóc đã đói đến da bọc xương, trên người đều là vết thương bị đánh đập.”
Mỗi lời Cận Phong Sa thốt ra đều tựa như mũi d.a.o đ.â.m vào trong tim Khương Chi, khiến khuôn mặt cô trắng bệch không còn giọt m.á.u nào.
Khương Chi siết chặt ngón tay, nghiêm túc lắng nghe.
“Lúc tôi dẫn thằng bé về, lúc ăn cơm thằng bé vừa ăn vừa ói, tôi phải đưa thằng bé đến bệnh viện truyền nước mấy ngày mới khỏe hơn”.
Lời nói của của Cận Phong Sa giống như dệt nên một bức tranh, khiến Khương Chi cảm thấy giống như bị người ta dùng gậy đánh vào đầu vậy.
Hóa ra, sau khi Hổ Tử bị bán, tính tình cậu bé trở nên nóng nảy vô lý, thường ném bát và lườm người khác, người mua dần dần mất kiên nhẫn với Hổ Tử, vì để khiến cậu bé khuất phục nghe lời, bọn họ chọn lựa cách không cho cậu bé ăn cơm, thậm chí còn đánh cậu bé nữa.
Hổ Tử bướng bỉnh từ trong xương cốt, cho nên cậu bé đã nhân cơ hội bỏ chạy.
Một đứa nhỏ bốn tuổi như Hổ Tử, mỗi ngày đều nhặt rác ăn, nếu không phải cậu bé có vận khí tốt gặp được Cận Phong Sa thì có lẽ cậu bé đã c.h.ế.t đói trong gió lạnh đêm đông.
Mới đầu, Hổ Tử cũng phớt lờ không để ý Cận Phong Sa, thậm chí còn bỏ chạy hai lần.
DTV
Nhưng mà, cuối cùng Cận Phong Sa vẫn tìm được Hổ Tử, dần dần, cậu bé cũng nhìn ra Cận Phong Sa thật lòng đối xử tốt với mình, cho nên khi gặp anh ấy cũng không chạy nữa mà ở lại xưởng luyện thép, trở thành con trai của một chàng thanh niên chưa lập gia đình như Cận Phong Sa.
Cận Phong Sa nhìn đôi môi tái nhợt của Khương Chi rồi nói: “Tôi từng hỏi Hổ Tử chuyện nhà thằng bé ở đâu, nhưng cậu bé không muốn nói, còn nói không muốn trở về.”
Khương Chi mím môi không nói, không biết đang suy nghĩ gì.
Cận Phong Sa trầm ngâm nói: “Bây giờ Hổ Tử rất chán ghét bài xích cô, thằng bé không thể nào đi với cô được đâu.”
Khương Chi không lên tiếng, cô đứng dậy đi đến cửa phòng, cô gõ cửa một cái, nhẹ nhàng nói: “Hổ Tử, lúc trước mẹ đã làm sai rồi, cho nên đã khiến con bị tổn thương, mẹ xin lỗi con, con ra ngoài nói chuyện với mẹ có được không?”
Trong phòng yên tĩnh, không có chút động tĩnh nào.
Cô vặn ổ khóa cửa, cửa đã bị khóa trái ở bên trong rồi.
Đôi mắt Khương Chi ửng đỏ, cô hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén cảm giác muốn khóc.
Một lúc lâu sau, cô chắc chắn Hổ Tử sẽ không ra ngoài nữa, thì cô mới lấy ra một trăm đồng từ trong túi đưa cho Cận Phong Sa, nói: “Số tiền này làm phiền anh mua chút đồ ăn cho đứa nhỏ, ngày mai tôi sẽ đến nữa.”
Dứt lời, cô cũng không chờ Cận Phong Sa từ chối mà xoay người vội vã rời đi.
Cận Phong Sa siết chặt tiền, im lặng một lúc lâu.
Lúc này, anh ấy nghe thấy trong phòng có tiếng động nhỏ.
Cận Phong Sa bước đến, vặn tay nắm cửa, cửa phòng vang lên một tiếng rồi mở ra, rõ ràng là Hổ Tử vừa mới mở khóa an toàn rồi.
Cận Phong Sa nhìn Hổ Tử đang cúi đầu ngồi ở mép giường, anh ấy không nhịn được mà thở dài.