Rất nhanh, Phó Đông Thăng đã dẫn Khương Chi đi tới trước cửa một căn nhà: “Đây, chính là căn nhà này.”
Ông ấy gõ cửa, chỉ một lát sau, trong sân đã truyền đến tiếng bước chân, người mở cửa là một ông cụ.
Ông cụ vừa nhìn thấy người đến là Phó Đông Thăng liền cười, mở miệng nói bằng giọng địa phương của trấn Đại Danh: “Đến đây xem nhà đúng không? Tôi đã nói lâu rồi, chỗ này của tôi, phong thủy tốt, vị trí tốt, ông nói muốn mở nhà xuất bản, vậy tuyệt đối không thành vấn đề.”
Phó Đông Thăng cũng dùng giọng địa phương lưu loát trả lời: “Đúng vậy, đưa chủ của chúng tôi đến đây xem! Hợp thì thuê ngay!”
Ông cụ nhanh chóng đón họ vào cửa, nhìn Tiểu Diệu và Tiểu Qua, trên mặt lại cười đến nếp nhăn thành từng tầng, nhiệt tình lấy táo ở trong nhà ra, rửa sạch, rồi mời bọn họ ăn.
Khương Chi đứng trong sân rộng rãi, ngẩng đầu nhìn cây đại thụ vững chắc.
Cái cây này có hình dáng rất thanh nhã, thân cây thẳng tắp tới ngọn, vươn nhánh cây ra xa, như một chiếc dù lật ngược, ngày tháng tư, trên cành đã đ.â.m chồi non, xanh tươi tốt, nhìn thôi đã khiến cho lòng người vui vẻ.
Ông cụ nhìn thấy cô say mê, liền cười nói: “Đó là cây hợp hoan! Đợi tháng sáu là nở hoa rồi, thơm lắm!”
Lông mày Khương Chi giãn ra, môi mỉm cười.
Cô lại đi vào nhà chính dạo một vòng, điều thú vị ở bên trong chính là, trong nhà có thông với đường bên ngoài, là một mặt tiền cửa hàng, đáng tiếc ông cụ không có buôn bán gì, bình thường cũng đóng cửa.
Nơi này vô cùng thích hợp.
Khương Chi nói: “Thuê luôn đi.”
Phó Đông Thăng ở bên cạnh cũng gật đầu, vẻ mặt ông cụ vui mừng.
Hai bên ký kết hợp đồng ba năm, Khương Chi cũng trả 700 đồng tiền thuê nhà, còn lại hai mươi đồng ông cụ sống c.h.ế.t không lấy, nói là cô hào sảng như vậy, ông ấy cũng không thể quá keo kiệt mà không cho đi một chút lợi nào.
Cứ như vậy, địa chỉ văn phòng nhà xuất bản Thanh Phong Du đã được định.
Một chương mới sắp bắt đầu.
Tiểu Diệu và Tiểu Qua cực kỳ thích chỗ này, còn ồn ào nói sau này sẽ ở đây, không trở về thôn nhà họ Khương.
Khương Chi bật cười, mắt thấy đã tới buổi trưa, cô dẫn hai đứa con đến tiệm cơm quốc doanh, có Phó Đông Thăng đi cùng.
Tiệm cơm quốc doanh ở trấn Đại Danh đương nhiên không thể so được với huyện Thấm, cho dù là môi trường hay là “Con người”.
Khương Chi nhìn nhóm người ngồi ở chiếc bàn lớn trong tiệm cơm, gọi một bàn đầy đồ ăn, phản ứng đầu tiên là: Bữa cơm này không thể ăn yên ổn được rồi.
Quả nhiên.
Cô vừa mới ngồi xuống, người phụ nữ bàn bên kia liền đứng lên, giọng điệu cười nhạo: “Này, nhìn xem đây là ai đây? Không phải là Khương Chi Tử tiếng tăm vang dội sao? Sao nào, lên được cấp ba, ngay cả bạn trung học cơ sở cũng không nhận sao?”
Khương Chi than nhẹ một tiếng, có chút nghi ngờ, cô cũng không phải là nữ chính Thi Nam Châu, sao đi tới đâu cũng nhiều chuyện như vậy nhỉ?
Vu Hân cũng không quan tâm nhiều như vậy, cô ta vừa dứt lời, mấy người ngồi cùng bàn ăn đều quay mặt nhìn nhau.
Hôm nay bọn họ họp lớp, trùng hợp là, đều từng học cùng lớp với Khương Chi Tử.
Khương Chi Tử, lúc còn học trung học cơ sở ở công xã trấn Đại Danh, chính là “Nhân vật nổi tiếng”, da trắng xinh đẹp, so với các cô gái da ngăm đen cùng trường, quả thật là hạc trắng giữa bầy gà.
Cho dù Khương Chi Tử không biết làm gì, tính tình cũng quái gở cao ngạo, nhưng mọi người đều vui vẻ giao thiệp với cô ta.
Tuy nhiên, họ vẫn luôn giao thiệp như vậy đến khi tốt nghiệp trung học cơ sở, cô được đề nghị đi học cấp ba ở huyện Thấm nên mọi người rất ít gặp nhau, chỉ nghe nói sau đó cô bỏ học, còn chưa kết hôn đã sinh bốn đứa con, chuyện này đã gây xôn xao ồn ào.
P/s: Hôm nay dừng ở đây nha mọi người ơi, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ah!!!