Khương Chi hơi kinh ngạc.
Thi Liên Chu nói khéo, nhưng cô từng tung hoành trên thương trường, sao lại không nghe ra ý nghĩa sâu xa.
Anh tự mình đến bệnh viện, còn dẫn theo phóng viên và truyền thông, mục đích không phải để chụp hình anh, mà là chụp hình tình nhân của người doanh nhân giàu có, cho dù là nguyên nhân gì thì ông ta đã bán trao tay Cẩu Tử, dù sao cũng khiến Thi Liên Chu không vui.
Thi Liên Chu lắc đầu, nói giọng nhàn nhạt: “Việc tôi bị chụp ảnh chỉ là trùng hợp, ngày đó con trai của Hoắc Thế Vinh đi bệnh viện.”
Sắc mặt Khương Chi ngưng trọng, nghi ngời hỏi: “Rốt cuộc con trai của Hoắc Thế Vinh bị làm sao?”
“Nhà họ Hoắc làm rất tốt công tác bảo mật, con của ông ta chưa từng lộ mặt, những bức ảnh chụp lại chỉ mơ hồ nhìn thấy được đứa trẻ tầm mười tuổi.” Thi Liên Chu híp nửa mắt, đôi môi mỏng căng ra.
Lông mày Khương Chi càng nhíu chặt, trầm giọng nói: “Chúng ta làm sao để tiếp cận được nhà họ Hoắc đây?”
Ngữ điệu Thi Liên Chu không mặn không nhạt: “Em cho rằng vì sao Hoắc Thế Quang phải về Cảng Thành?”
Ánh mắt Khương Chi hơi lóe, có chút đăm chiêu: “Nhà họ Hoắc xảy ra chuyện gì sao?”
Cô nhớ Triệu Cam Đường đã từng nói trên máy bay, lần này cô ấy trở về là vì tham gia hôn lễ của một người chị, nói như vậy, người được gọi là chị này đại khái chính là người nhà họ Hoắc.
Thi Liên Chu thản nhiên nói: “Cũng không ngốc lắm.”
Khương Chi liếc xéo anh một cái, hơi mỉm cười: “Cho dù là nhà họ Hoắc có việc gì đó, nhưng xét theo thái độ bài xích của Hoắc Thế Quang đối với anh thì khả năng cao là nhà họ Hoắc cũng sẽ không mời anh.”
Cô thì khác, thông qua Triệu Cam Đường thì cô có thể trà trộn vào được.
Mặc kệ là như thế nào, cô phải nhìn thấy Cẩu Tử trước đã.
Nghe Khương Chi nói xong, Thi Liên Chu lại là cười khẽ, tiếng cười này, dù nghe như thế nào cũng có mùi chế nhạo.
Cả đường không nói lời nào.
Không biết qua bao lâu, xe mới chạy vào một tiểu khu cao cấp.
Vào những năm 80, Cảng Thành đã sớm có những dãy tòa nhà cao tầng, bầu không khí đầy vẻ hiện đại, quả thật còn thịnh vượng hơn nhiều so với lục địa.
Đương nhiên, cũng không có nghĩa là hiện tại mọi người ở Cảng Thành đều có cuộc sống thoải mái.
Nguyên nhân chính là vì Cảng Thành phát triển nhanh, dân cư càng ngày càng tăng, vì thế mật độ khá cao, có thể nói khu nhà phố chính là tấc đất tấc vàng, chỉ có một ít người có tài chính mới có thể ở trong những tiểu khu xa hoa, còn phần lớn mọi người vẫn còn ở trong những ngôi nhà trệt cổ và chung cư cũ.
Thi Liên Chu là một người biết hưởng thụ, luôn chọn mua bất động sản có vị trí đắc địa và mức độ xa hoa đều khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời.
Hai người đi thang máy, đi thẳng tới tầng cao nhất.
Thi Liên Chu mở cửa đi vào, Khương Chi còn chưa kịp đánh giá thì một bóng người đã nhảy lên từ sô pha trong phòng khách, chạy tới đón cô.
Cố Tuyển nhìn Khương Chi mà đánh giá từ trên xuống dưới, suýt nữa không nhịn được huýt sáo.
Cô mắt hạnh môi đỏ, nhan sắc mỹ lệ, chiếc cổ thon dài tỏa ra ánh sáng trắng như pha lê, một đôi chân gầy thẳng tắp kinh người, mái tóc dài xõa ra phía sau, vẻ mặt điềm tĩnh, khiến cho người ta có một cảm giác hờ hững trước sự ồn ào náo nhiệt của thành phố.
Anh ấy chưa gặp cô mới được bao lây chứ? Cô gái thôn quê nhỏ mặc đồ rách nát đã lột xác thành cô nàng hiện đại sao?
Khương Chi khẽ nhướng mày: “Cố Tuyển? Sao anh lại ở đây?”
Cố Tuyển cười, mắt đào hoa lóe ra vẻ quyến rũ kỳ lạ: “Đồng chí Khương? Cô nói rốt cuộc tôi nên kêu cô một tiếng chị dâu, hay là Tiểu Khương? Cứ gọi đồng chí Khương khiến tôi cảm thấy không phù hợp lắm, cô thấy có đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-239.html.]
Thi Liên Chu cởi áo khoác, tiện tay ném vào đầu Cố Tuyển.
Cố Tuyển cũng không thèm để ý, tùy ý gỡ áo khoác đặt lên khủy tay, lại giơ tay vuốt tóc, vẫn cười phơi phới như gió xuân: “Chị dâu, cô cũng không vừa đâu, thân thiết hơn với tên này mà cũng không thông báo một tiếng.”
Khương Chi cũng không xấu hổ, lông mày giãn ra, hơi mỉm cười nói: “Cái này thì anh phải hỏi Thi Liên Chu, đại khái là tình cảm của hai người còn chưa tới mức giới thiệu bạn gái với nhau.”
—— rầm!
Cố Tuyển giật giật khóe miệng, chỉ cảm thấy đầu gối trúng một mũi tên.
Trước đây sao anh ấy không phát hiện ra Khương Chi có bản tính cáu kỉnh như vậy chứ?
Thi Liên Chu lấy hai chai nước từ tủ lạnh ra, một chai đưa cho Khương Chi, rồi nhìn Cố Tuyển, lạnh nhạt nói: “Hôm nay cậu làm việc như thế nào rồi? Mang người tới Cảng Thành không phải là để du lịch.”
Cố Tuyển có chút bất lực: “Thi Liên Chu, đến bây giờ cậu vẫn chưa nói cho tôi biết tại sao cậu lại muốn tiếp cận nhà họ Hoắc, gạt tôi thì cũng thôi đi, thế mà còn bán đứng cả nhan sắc của tôi, rốt cuộc cậu có còn là người không thế?”
Thi Liên Chu không trả lời, nheo mắt lại nhìn Cố Tuyển.
Một bụng oán giận của Cố Tuyển cũng xả xong, anh ấy đặt m.ô.n.g ngồi trên sô pha, hầm hừ nói: “Đã hẹn buổi chiều gặp mặt, còn về việc cô ta có đồng ý đến hay không thì tôi không dám chắc.”
Thi Liên Chu nhếch môi mỏng: “Tình nhân cũ, vẫn luôn nhớ cậu.”
DTV
“Cậu đừng có mà nói bừa!” Cố Tuyển xù lông nhảy dựng lên từ trên sô pha.
Anh ấy nhìn người đang ngồi một bên, vẻ mặt nhàn nhạt bất động như núi là Khương Chi thì con ngươi không khỏi xoay chuyển: “Chị dâu ngồi đi, kể cho tôi về tiến trình phát triển tình cảm của hai người đi.”
Khương Chi chỉ cười không nói.
Thi Liên Chu uống một ngụm nước, liếc nhẹ Cố Tuyển: “Chuyện tình cảm?”
Đôi tay đẹp của anh đan vào nhau, dùng giọng điệu bình thản nói: “Một người đàn ông và một người phụ nữ, chưa kết hôn nhưng đã có con cái, trước mắt đang là giai đoạn phát triển tình cảm, đây là điều cậu muốn nghe”.
Vẻ mặt Cố Tuyển chấn động, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thi Liên Chu và Khương Chi.
Một lúc lâu sau, anh ấy mới phục hồi lại tinh thần, ngón tay run rẩy chỉ vào Thi Liên Chu, lại chỉ vào Khương Chi, giọng nói run run, còn suýt chút nữa cắn vào lưỡi: “Con…con? Ai ai? Con của ai?”
Khi nói chuyện, anh ấy còn duỗi tay ngoáy lỗ tai, nhưng một động tác bất nhã như vậy khi đặt ở trên người anh ấy thì nhìn vẫn rất đẹp.
Thi Liên Chu không nhanh không chậm nói: “Tai điếc thì đến khoa tai mũi họng, tinh thần có vấn đề thì đến bệnh viện tâm thần”.
Cố Tuyển hít một hơi khí lạnh, không dám tin tưởng mà dò hỏi: “Hai người thật sự có con với nhau sao? Chuyện này xảy ra khi nào? Hai người mới quen biết có hơn một tháng thôi mà? Con ở đâu? Trong bụng?”
Tầm mắt của anh ấy nhìn chằm chằm vào bụng Khương Chi, cả người đều có chút cứng đờ.
Thi Liên Chu cau mày, bình nước trong tay vẽ một đường cong duyên dáng trong không trung, khi sắp đập trúng đầu Cố Tuyển thì anh ấy tiếp được, còn vì an ủi mình mà vặn nắp bình nước ra uống một ngụm.
Ngón tay Khương Chi xoa huyệt thái dương, chậm rãi nói: “Mấy năm trước hai người chúng tôi đã quen biết nhau rồi, có bốn đứa con, những cái khác thì không thể nói. Được rồi, bỏ qua chuyện này đi, bây giờ tôi muốn biết khi nào nhà họ Hoắc tổ chức tiệc?”
Cố Tuyển lại lần nữa mơ màng: “Tại sao cô lại biết nhà họ Hoắc chuẩn bị mở tiệc?”
Anh ấy cảm thấy mình như một cuộn chỉ rối, vấn đề bên này còn chưa gỡ xong thì đầu bên kia đã quấn lại đây.
Hơn nữa, bốn đứa con?
Cố Tuyển để lộ ra vẻ mặt mờ mịt và kinh ngạc: “Thi Liên Chu, cậu có bốn đứa con?”
Khương Chi đau đầu mím môi, quay đầu nhìn Thi Liên Chu, biểu cảm bình tĩnh lại không kiên nhẫn: “Những chuyện này anh nói với anh ấy đi, em đi nghỉ ngơi một lát, có chuyện gì thì chờ em tỉnh dậy rồi nói sau.”