Thi Liên Chu, người vừa mới được thăng chức thành ‘Tiểu bạch kiểm’ cau mày lại, nhìn Tiểu Ngự qua kính chiếu hậu, giọng nói trầm thấp lạnh lùng nói: “Nếu còn nói nhảm nữa thì xuống xe đi bộ đi.”
Tiểu Ngự bắt gặp ánh mắt hẹp dài lạnh lùng của Thi Liên Chu thì vô thức rụt cổ lại, sau khi phản ứng lại, lập tức cảm thấy như vậy không có uy nghiêm nhưng cuối cùng cậu nhóc vẫn không có gan nói lời khiêu khích, chỉ có thể kéo Tiểu Diệu ngồi bên cạnh thì thầm to nhỏ, cũng không biết là đang nói cái gì.
Khương Chi nhìn Tiểu Ngự, nếu cô mà mắng nhóc con này như vậy, đảm bảo thằng nhóc này sẽ nhảy dựng lên, cái thằng nhóc thối này, còn biết nhìn người để bắt nạt à.
“Anh dừng xe ở chợ bán thức ăn đằng trước nhé, em muốn mua một ít đồ ăn, anh muốn ăn gì?” Khi đi ngang qua chợ, Khương Chi nghiêng đầu nhìn về phía Thi Liên Chu.
Tiểu Ngự trợn mắt nhìn về phía Khương Chi, chỉ biết hỏi người đàn ông tiểu bạch kiểm đó.
Tiểu Qua vui vẻ hét lên: “Con muốn ăn bún thịt!”
Đối với Tiểu Qua mà nói, mặc dù bây giờ mỗi ngày đều có thịt và bánh bao để ăn, nhưng điều cậu bé nhớ nhất vẫn là món bún thịt do mẹ làm, chỉ cần ăn một miếng thì cả hương vị thơm ngon của thịt đã lan tỏa trong khoang miệng.
DTV
Khương Chi quay người, giơ tay xoa đầu Tiểu Qua, nói: “Được, tiểu Ngự, tiểu Tông, tiểu Diệu, mỗi đứa có thể chọn một món.”
Tiểu Ngự chép miệng, không khách sáo hét lên: “Con muốn ăn thịt gà!”
Tiểu Tông không nói gì, lấy khối Rubik mang theo bên người ra chơi.
Tiểu Diệu thì nhìn ra ngoài cửa sổ, trong miệng vẫn lẩm nhẩm bảng cửu chương, nhìn sống lưng ngồi thẳng tắp và dáng vẻ nghiêm túc đó của thằng bé so với dáng vẻ đứng ngồi không yên kia của Tiểu Ngự, thật chẳng khác nào hai thái cực, học sinh giỏi và học sinh dốt.
Khương Chi nhìn đứa con thứ ba của mình, dịu dàng nói: “Tiểu Diệu, con muốn ăn gì nào?”
Tiểu Diệu lấy lại tinh thần, nghe được câu hỏi của Khương Chi, hơi cụp mắt, giọng điệu có chút ngượng ngùng thì thầm: “Mẹ ơi, con có thể ăn sữa đông hai tầng được chứ?”
“Tất nhiên là được rồi.” Khương Chi gật đầu, sau đó quay sang nhìn Thi Liên Chu.
Thi Liên Chu lắc đầu, dừng xe, nhìn thân hình yểu điệu của Khương Chi, từ trong ngăn chứa đồ ô tô lấy ra một điếu thuốc, xuống xe, đứng ở bên đường thong thả châm lửa, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, từ trong đôi môi mỏng nhả ra từng làn khói trắng.
“Con muốn xuống xe!” Tiểu Ngự thò đầu ra ngoài cửa kính xe, hét lớn.
Thi Liên Chu rất có lệ liếc nhìn thằng bé một cái, quay người để lại cho thằng bé một bóng lưng cao dài.
Tiểu Ngực tức giận mà không dám nói gì, trừng mắt nhìn chằm chằm bóng lưng của Khương Chi, lộ ra vẻ mặt như mẹ kế.
Tiểu Qua từ bên cạnh chen đến, dựa vào người Tiểu Ngự, ghé vào cửa sổ xe, vui vẻ nói: “Ba của chúng ta thật đẹp trai, còn có tiền, đối xử tốt với mẹ, cũng đối xử rất tốt với chúng ta.”
Tiểu Ngự tức giận nói: “Sao em lại dễ bị lừa như vậy hả? Ông ấy đối xử tốt với chúng ta lúc nào thế? Từ đầu đến cuối đều ghét bỏ chúng ta đấy chứ? Như vậy cũng không nhận ra, thật ngốc mà!”
Tiểu Qua không vui bĩu môi, muốn phản bác nhưng lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng bướng bỉnh quay đầu nhìn về phía Thi Liên Chu nói: “Dù sao em cảm thấy ba rất tốt, anh không cần ba nhưng em cần!”
Mẹ đã rất vất vả khi phải chăm sóc bốn anh em chúng, nếu có ba ở bên cạnh thì mẹ cũng sẽ được thoải mái hơn rất nhiều.
“Ai nói anh không cần ba chứ? Anh có ba! Cận Phong Sa chính là ba của anh!” Tiểu Ngự nghiêm mặt, lớn tiếng nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-327.html.]
Lúc này thằng bé đã bị kích thích mất kiểm soát, cũng không thèm quan tâm Thi Liên Chu có nghe được những lời mình nói hay không.
Tiểu Qua trừng mắt tức giận trả lời: “Mặc kệ anh!”
“Đừng cãi nhau nữa!” Tiểu Diệu đặt quyển truyện tranh trong tay xuống, cau mày cắt ngang cuộc cãi vã giữa hai anh em.
Cậu bé giống như ông cụ non thở dài, kéo Tiểu Qua trở lại vị trí ban đầu, sau đó mới chậm rãi nói: “Chúng ta muốn ba mình là ai cũng không quan trọng, quan trọng là mẹ chúng ta nghĩ như thế nào, bởi vì chúng ta vẫn luôn muốn ở bên cạnh mẹ”.
Cậu bé thực sự không biết chuyện này thì có gì mà phải cãi nhau, có mẹ còn chưa đủ sao?
Sau khi bốn đứa trẻ xảy ra một cuộc cãi vã nhỏ, bầu không khí trong xe cũng rơi vào im lặng.
Bên ngoài xe, Thi Liên Chu nghe được tiếng la hét ồn ào của Tiểu Ngự, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng tỏ vẻ hoàn toàn không để ý, nhìn thấy Khương Chi xách theo túi lớn túi nhỏ quay lại thì anh vứt tàn thuốc xuống đất, giơ chân nghiền nát, sải bước về phía trước giúp cô cầm đồ.
Vừa lên xe, Khương Chi đã nhận thấy bầu không khí trong xe có chút kỳ lạ, cô quay đầu nhìn bốn đứa trẻ đang bận việc riêng của mình, hỏi: “Sao thế?”
Tiểu Diệu cười toe toét, lộ ra lúm đồng tiền nho nhỏ nói: “Không có gì đâu ạ.”
Hai hàng lông mày của Khương Chi khẽ nhếch lên, cũng không nói thêm gì nữa.
Chiếc xe chạy êm du trở lại nhà xuất bản, lúc này cũng có một chiếc xe đang đỗ ở đó.
Thi Liên Chu một tay cầm vô lăng, một tay đặt lên cửa sổ xe, nhìn chiếc xe đang đi về phía này, lập tức tắt máy.
“Là xe của mình anh hai.” Khương Chi nhìn biển số xe quen thuộc nói.
“Bác hai?!” Tiểu Ngự vừa nghe được là Thi Ninh Chu thì lập tức vui mừng khôn xiết.
Ở trong lòng của cậu bé, Thi Ninh Chu chẳng khác nào nhân vật “Tán tài đồng tử’ kiêm ‘Coi tiền như rác’ cả, lần nào gặp được bác Hai cũng có thể kiếm được một khoản tiền, điều này còn tốt hơn nhiều so với việc đối mặt với ‘người ba’ có khuôn mặt lạnh như băng của cậu bé.
Sau khi xe đã đỗ lại, Thi Liên Chu vừa mở nút an toàn của xe ra, Tiểu Ngự lập tức mở cửa, chổng m.ô.n.g bò xuống xe.
Cậu bé chạy đến chỗ xe của Thi Ninh Chu, vỗ nhẹ vào cửa xe, hét toáng lên: “Bác hai! Bác hai!”
Cửa xe mở ra, lộ ra một khuôn mặt dịu dàng hiền lành, chính là Đan Uyển.
Đan Uyển ôm Thi Nam Châu, cô ấy có chút sững sờ khi nhìn thấy phiên bản Thi Liên Chu thu nhỏ của Tiểu Ngự.
Mặc dù cô ấy biết bốn đứa trẻ sinh bốn này là con ruột của Thi Liên Chu, nhưng biết thì biết, cũng không kinh ngạc bằng việc được tận mắt nhìn thấy chúng, chưa kể hai ba con trông giống nhau như vậy, đến mức gần như không có ai sẽ nghi ngờ quan hệ ba con giữa hai người họ.
Thi Nam Châu cũng hoảng sợ.
Mặc dù khi còn nhỏ cô bé đã từng được gặp bốn anh em sinh bốn, nhưng ký ức của cô bé vẫn còn dừng lại ở hình ảnh gầy đến da bọc xương của chúng, lúc đó cô bé chỉ mơ hồ cảm thấy được đường nét thanh tú trên khuôn mặt mấy cậu nhóc, nhưng nếu để miêu tả trông giống như thế nào thì cô bé lại không biết.
Thi Nam Châu ngơ ngác nhìn Tiểu Ngự, mãi một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Tiểu Qua?”
Cô bé không ngờ rằng Tiểu Qua lại trông giống chú nhỏ Thi Liên Chu như vậy, không còn dễ thương và gần gũi nhưng khi còn nhỏ nữa.