Một đồng chí nam tới cùng Vu Hân nhịn không được, căng da đầu đi tới: “Khương Chi à, mọi người đều là bạn học, hà tất gì phải làm ra chuyện khó coi như vậy? Vu Hân cô ấy cũng không có ý xấu.”
Khương Chi cười lạnh, trả lời lại cách mỉa mai: “Anh là ai? Cứ như vậy đi ra nói đỡ cho cô ta, tôi nhớ rõ chồng cô ta là Dương Nghị mà.”
Đồng chí nam sửng sốt, đột nhiên sắc mặt đỏ bừng, thời buổi này kị nhất chính là nam nữ có quan hệ hỗn loạn, đây chính là tội lưu manh!
Chậu phân lớn như vậy ụp tới, anh ta ăn không tiêu, lập tức mặc kệ chuyện này, cúi đầu ngồi lại vị trí cũ, rầu rĩ ăn đồ ăn, ngay cả bạn học bên cạnh cũng không hé răng nói chuyện với anh ta.
Có một con chim đầu đàn ăn đạn như vậy khiến ai cũng không dám mở miệng nói đỡ cho Vu Hân.
Vu Hân cứng đờ tại chỗ, thật lâu sau cũng không dám nhúc nhích, để cho nước có gas cứ như vậy mà nhỏ giọt từ trên đầu xuống.
Cô ta chưa từng chật vật như vậy.
Lúc này, một căn phòng trong chỗ quẹo của tiệm cơm quốc doanh đột nhiên mở ra.
Một nhóm người ăn mặc sang trọng, nhìn giống như là một đoàn lãnh đạo đi ra, sau đó lại tụ lại, vây quanh một người đàn ông cao lớn đi ra ngoài.
Đột nhiên, một giọng nam kinh ngạc truyền tới từ sau đám người: “Vu Hân? Khương Chi? Các cô làm gì ở đây vậy?”
Vu Hân đột nhiên quay đầu lại, ngay khi nhìn thấy Dương Nghị thì nước mắt không ngăn được mà rơi xuống.
Cô ta chạy tới, còn đ.â.m cho lãnh đạo có chiếc đầu địa trung hải loạng choạng vài bước, ôm chặt Dương Nghị, khóc như “Hoa lê đái vũ”: “Lão Dương, anh xem Khương Chi, cô ấy đối xử bạo lực với em trước mặt mọi người, ương ngạnh y chang lúc còn đi học!”
Dương Nghị lại không có tâm trạng an ủi cô ta, kéo tay cô ta ra, vội vàng tiến lên xin lỗi lãnh đạo có đầu địa trung hải.
Anh ấy nói: “Thư ký Lưu, anh không sao chứ? Vợ tôi uống chút rượu nên không còn tỉnh táo nữa, Vu Hân, còn không nhanh qua xin lỗi với thư ký?”
Vu Hân đang có vẻ mặt choáng váng, vốn tưởng rằng có thể được người đàn ông của mình an ủi, có thể nhặt lại lòng tự trọng đã mất trước mặt mọi người, nhưng ai biết anh ấy lại muốn cô ta xin lỗi thư ký? Dương Nghị chỉ là một công an quèn, làm sao lại có cơ hội ăn cơm cùng với thư ký?
Một công an mới, một thư ký, cấp bậc không biết chênh lệch bao nhiêu, căn bản là không cùng đẳng cấp.
Cô ta nhìn xung quanh một vòng, tuy rằng những người này nhìn rất lợi hại, nhưng cô ta cũng không quen biết, tuy có một điều cô ta có thể khẳng định chắc chắn là nhất định Dương Nghị không có khả năng ngồi ăn cơm cùng bàn với thư ký, nói không chừng, anh ấy đang đứng ở trước mặt Khương Chi nên muốn nâng cao thể diện mới nói lung tung như vậy!
Hoặc là, anh ấy không muốn làm trò trước mặt Khương Chi mà an ủi cô ta.
Giờ khắc này, tâm Vu Hân thật lạnh ngắt, nhưng mặt lại rất nóng.
Những bạn học này của cô ta đều là ở trấn Đại Danh, hiểu tường tận gốc rễ của đối phương, ai không biết Dương Nghị chỉ là một công an quèn chứ? Thế mà anh ấy còn dám khoác lác trước mặt mọi người, cứ như vậy, ai mà không chê cười hai vợ chồng bọn họ?
Vu Hân cảm thấy phía sau không xa, những ánh mắt của bạn học dường như có thể chọc lưng cô ta thành một cái lỗ.
Quan trọng nhất chính là sự trào phúng kia của Khương Chi.
Mặt cô ta đầy thất vọng: “Dương Nghị, anh biết nói dối như này từ khi nào?”