Lúc đó ông ấy đã ngây người, mà càng nhiều hơn chính là không tin tưởng, Phó Đông Thăng chỉ cảm thấy cô gái này còn trẻ tuổi mà suy nghĩ quá viển vông.
Nhưng đột nhiên nhiệt huyết trong ông ấy lại dâng trào, không hiểu thế nào ông ấy đã gia nhập vào một nhà xuất bản mới thành lập, cũng vì vậy mà Phó Đông Thăng bị những người trong ngành chế giễu, đến người chị đang công tác trong ngành xuất bản cũng không hiểu được cách làm của ông ấy.
Nhưng một tháng ngắn ngủi này đã đủ để chứng minh với mọi người rằng ánh mắt của ông ấy tốt biết bao!
Vào giờ khắc này, Phó Đông Thăng cảm thấy rất may mắn khi mình có đôi mắt tinh tường biết nhận ra châu ngọc.
Khương Chi cất tiền vào, cô nhìn về phía Phó Đông Thăng: “Hai vạn đồng tiền làm vốn lưu động, công thêm tiền lương của mọi người, không có vấn đề gì chứ?”
Lợi nhuận một tháng này của nhà xuất bản xem như có thể giải quyết được tình hình cấp bách của cô, có số tiền này rồi, Khương Chi muốn mở một cửa hàng bán đồ cổ ở thành phố Thanh cũng không còn là vấn đề nữa, mà số tiền đó cũng để cô có thể kiếm được nhiều tài nguyên đồ cổ trên thị trường hơn.
Còn về một phần lợi nhuận của Lê Sơ thì không cần gấp, với tình hình trong nhà cậu ấy hiện tại, có lẽ cậu ấy sẽ không thể nào đến trấn Đại Danh trong khoảng thời gian này được.
Phó Đông Thăng gật đầu, nói: “Không có vấn đề gì nữa, còn chuyện làm tiệc chúc mừng thì để tôi tự mình sắp xếp.”
Khương Chi gật đầu: “Ngày mai tôi phải về thôn Khương Gia một chuyến, mọi người trong nhà xuất bản tự đi ăn mừng với nhau là được rồi.”
Hai người hàn huyên thêm vài câu liên quan đến bản thảo và trang bìa của tuần sau, sau đó Phó Đông Thăng mới cầm đồ rời đi.
Ông ấy vừa đi thì bốn nhóc con cũng rón rén chạy ra ngoài.
Tiểu Ngự giật mình nhìn mấy xấp tiền xếp ngay ngắn chỉnh tề nằm trên bàn, nhóc con hoảng hốt thốt lên: “Nhiều tiền quá! Mẹ, đây đều là tiền mẹ kiếm được sao? Có phải nhà chúng ta cũng có nhiều tiền giống như nhà Lý Hổ không?”
Tiểu Qua đang gặm dưa leo, cậu bé cười ha ha nói: “Em cảm thấy cha mình nhiều tiền hơn nhà Lý Hổ.”
Khóe miệng Khương Chi co rút, cô đau đầu nhìn mấy đứa con: “Tuổi còn nhỏ lại bàn tán nhà ai có tiền, nhà ai không có tiền, đây không phải thói quen tốt, cho dù có tiền hay không vẫn phải đối xử công bằng, biết không?”
DTV
Tiểu Ngự bĩu môi. Lão đại không vừa ý nhưng dưới cái nhìn soi mói của Khương Chi, nhóc con vẫn phải gật đầu.
Tiểu Qua vỗ vào bộ n.g.ự.c nhỏ của mình: “Con biết rồi, đây chính là thói hư vinh, thích ganh đua, so sánh mà anh ba đã nói, đúng không?”
Tiểu Diệu nghe em trai nhắc đến tên mình, trên mặt cậu bé lập tức ngượng ngùng nở nụ cười, lặng lẽ nhìn Khương Chi, đến khi nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của cô thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Tiểu Ngự nghe vậy lại càng không vui, bĩu môi đến mức đã treo được bình dầu.
Nhưng cậu nhóc không thể nào nói cho mẹ mình biết thói hư vinh, thích ganh đua, so sánh trong miệng Tiểu Diệu là nói mình.
Khương Chi xoa đầu Tiểu Ngự: “Ngày mai mẹ phải về thôn Khương Chi một chuyến, các con ngoan ngoãn đi học, biết chưa?”
Tiểu Ngự liếc mắt: “Mỗi ngày mẹ đều vô cùng bận rộn.”
Khương Chi thẳng thắn chỉ vào số tiền trên bàn: “Mẹ không bận rộn làm sao kiếm được tiền cho các con tiêu?”
Nhắc đến chuyện này, con ngươi của Tiểu Ngự đã xoay chuyển một vòng, vẻ mặt nịnh nọt: “Vậy mẹ có thể cho con một đồng không? Ngày mai con muốn đến cung tiêu xã mua một túi kẹo, chia cho các bạn học.”
“Mua kẹo chia cho các bạn học sao? Vì sao?” Khương Chi nghi ngờ nhìn Tiểu Ngự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-357.html.]
Trong bốn đứa bé, Tiểu Ngự là đứa bé thích kết bạn, giao du với mọi người nhất nhưng bản chất thực sự của Tiểu Ngự chính là không có lợi sẽ không thức dậy sớm, nếu không có lợi, làm sao cậu nhóc lại vô duyên vô cớ mà muốn chia kẹo cho bạn bè?
Tiểu Ngự vừa nghe Khương Chi nói thì cười ha ha, gãi đầu nói: “Thật ra trong lớp chúng con có một bạn học nữ xinh đẹp, con cảm thấy muốn kiếm vợ là phải kiếm từ nhỏ, nếu không, đợi đến khi trưởng thành thì sẽ không tìm được vợ, phải sống cô đơn, vì vậy con muốn mua kẹo cho bạn ấy ăn.”
“Em biết, em biết! Anh cả, người anh đang nói đến là Lưu Tiểu Diệp đúng không?” Tiểu Qua vừa cắn một miếng dưa leo giòn rụm, vừa cười híp mắt nói.
Nghe vậy, mí mắt Khương Chi co rút dữ dội.
Tiểu Ngự đúng là có tác phong của công tử bột ngay từ khi con nhỏ, bây giờ cô cảm thấy mình đã nghi oan cho Tưởng Nguyên Trinh rồi.
Thế nhưng Tiểu Ngự không hề cảm thấy ngượng ngùng, nhóc con này vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, đúng là Lưu Tiểu Diệp rất đẹp!”
Khương Chi mím môi, cô nghi ngờ Tiểu Ngự bị chuyện của Cận Phong Sa đả kích, sợ sau này cưới phải một người phụ nữ giống như Dư Hồng Mai về nhà nên mới sốt sắng tìm kiếm “bạn gái” ngay trong nhà trẻ trước thời hạn như thế.
“Mẹ, cho con một đồng đi!” Tiểu Ngự mong chờ nhìn Khương Chi.
Khương Chi xoa thái dương mình, cô lấy ra bốn đồng, chia đều cho bốn anh em, làm việc gì cũng không thể bên nặng bên nhẹ, còn về việc có phải Tiểu Ngự muốn lấy tiền cua gái hay không thì phải đợi dịp khác dạy dỗ nhóc con này một phen.
Tiểu Qua ăn hết dưa leo của mình, ngẫm nghĩ, hỏi: “Mẹ, ngày mai, con có thể quay về thôn Khương Gia với mẹ không?”
“Vì sao?” Khương Chi thu tiền về, cô nhìn về phía Tiểu Qua, hỏi.
“Con nhớ Khương Dược Tiến, cũng nhớ thầy An, con muốn quay về trường học trong thôn thăm họ.” Giọng nói của Tiểu Qua lộ vẻ cô đơn.
Ban đầu lúc cậu bé còn ở trong thôn, người bạn tốt nhất của cậu bé là Khương Dược Tiến.
Hai người bọn họ đã cùng nhau lên núi xuống sông, tình cảm cực kỳ tốt, thậm chí Khương Dược Tiến còn lén lút đưa giấy báo vụn trong nhà mình cho Tiểu Qua.
Khương Chi trầm ngâm một lúc, cô gật đầu nói: “Được, ngày mai mẹ đưa con về đó.”
Cô thật sự không phải là người mẹ có nguyên tắc, với một số yêu cầu nhỏ của mấy đứa bé, cô đều không keo kiệt mà đồng ý ngay, dù sao trong lòng mấy đứa bé đều là những suy nghĩ ngây thơ, trong sáng, mỗi khi được thỏa mãn thì niềm vui sướng vượt xa hơn người lớn rất nhiều.
Tiểu Ngự muốn nói mình cũng muốn đi theo nhưng đã nhìn thấy Khương Chi nheo mắt nhìn mình: “Ngày mai mẹ về đó còn có chuyện cần giải quyết, nếu dẫn theo các con sẽ khó mà trông chừng được, vì vậy Tiểu Ngự dẫn Tiểu Tông và Tiểu Diệu đến trừng ngoan ngoãn học hành, được không?”
Nghe xong, Tiểu Ngự nghiêng đầu nhìn cô, sau đó mới miễn cưỡng nói: “Được thôi, đợi mẹ trở về thì cho con ăn gà quay nhé!”
“Được!”
…
Một đêm này không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, Khương Chi đã ôm Tiểu Qua vẫn còn mơ màng lên xe bò.
Trên xe bò có đặt một cái giỏ trúc rất lớn, trong giỏ đó lá một số dụng cụ học tập như sách bài tập, bút chì, cục tẩy mà cô đã chuẩn bị.
Nếu Tiểu Qua muốn quay về trường thăm bạn học, không mang theo quà tặng gì cũng không thích hợp, hơn nữa trường tiểu học trong thôn rất thiếu thốn, đồ dùng học tập hàng ngày của mấy đứa bé không được tốt lắm, có thể góp chút sức giúp đỡ mấy đứa bé trong thôn cũng xem như làm việc tốt.
Còn về nhóm người của Mạnh Lam, có lẽ họ đã đến thôn Khương Gia chờ sẵn rồi.