Tiểu Qua uống một ngụm sữa đậu nành, cậu bé đảo mắt: “Mẹ, khi nào mẹ đi tiễn cha?”
Khương Chi nhìn thời gian: “Một lát nữa.”
Cô vừa dứt lời, thì có người gõ cửa phòng bệnh.
Người đứng ngoài cửa là Tạ Lâm, anh ấy đang cầm một chiếc ô nhỏ nước, vẻ mặt anh ấy cung kính lại khách sáo: “Khương nữ sĩ, ông chủ bảo tôi đến đón cô và...”
Vẻ mặt của Tạ Lâm hơi khó xử ngượng ngùng, anh ấy không biết nên gọi mấy đứa nhỏ của Ngũ gia như thế nào.
Sinh tư lận đó!
Thân là trợ lý của Ngũ gia, vậy mà đến bây giờ anh ấy mới biết Ngũ gia có bốn đứa con trai, đây chính là một sự thiếu trách nhiệm nghiêm trọng!
Tạ Lâm khóc không ra nước mắt, anh ấy vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh mẹ của Ngũ gia chỉ vào mũi anh ấy để truy hỏi khi chuyện này bị bại lộ.
Khương Chi không để ý đến sự bối rối của Tạ Lâm, cô vẫy tay với hai đứa nhỏ: “Tiểu Diệu, Tiểu Qua, đi thôi.”
Tiểu Diệu và Tiểu Qua Y nghe lời đi ra ngoài, Tạ Lâm nhìn hai đứa nhỏ có khuôn mặt hoàn toàn khác nhau, trong lòng thầm thở dài, nhà Ngũ gia của bọn họ có gien mạnh thật đó, Khương Chi sinh bốn đứa con, trong đó có tới ba cậu con trai giống Ngũ gia.
Vừa rời khỏi bệnh viện, Tạ Lâm liền vội vàng cầm ô che cho Khương Chi.
Chiếc xe việt dã đậu trước cửa bệnh viện, nhưng lại không bị ướt nhiều.
Chiếc xe phóng nhanh trong mưa, chẳng mấy chốc bọn họ đã đến một căn nhà nhỏ kiểu Tây.
Thi Liên Chu đứng dưới mái hiên, đôi môi mỏng đang ngậm một điếu t.h.u.ố.c lá tỏa ra làn khói lượn lờ, khi nghe thấy tiếng xe tắt máy, anh mới ngước khuôn mặt thon dài của mình lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn về hướng chiếc xe, trông vô cùng lơ đãng trong cơn mưa lớn.
Cửa xe chưa mở thì lại có một chiếc taxi khác chạy đến từ đằng xa.
Nước b.ắ.n tung tóe khắp nơi, hai chiếc xe đậu song song với nhau.
“Ai vậy chứ?” Tạ Lâm cau mày, giọng nói của anh ấy rất không hài lòng.
Ngay sau đó, cửa xe taxi mở ra, một người phụ nữ từ ghế sau bước ra, trên tay cầm một chiếc ô giấy dầu in hoa màu xanh lam.
Viền ô hơi nhếch lên, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời bên dưới.
Tạ Lâm vừa nhìn thấy người phụ nữ này thì anh ấy liền há hốc miệng, còn có hành động rất trẻ con là đưa tay lên dụi mắt, giống như anh ấy không tin mình sẽ nhìn thấy cô ta ở đây, miệng há hốc, anh ấy vô thức gọi một tiếng: “Tưởng tiểu thư?? “
Khương Chi khẽ nâng đôi con ngươi xinh đẹp của mình lên, một chút lạ thường hiện lên trong đôi mắt của cô.
Tưởng Nguyên Trinh?
Cô vốn tưởng rằng khi cô đến Bắc Kinh thì mới có thể gặp được người vợ trong truyện của Thi Liên Chu, nhưng không ngờ lại gặp được cô ta ở huyện Thấm.
Tưởng Nguyên Trinh, một vị tiểu thư xuất thân từ gia đình quyền quý đúng nghĩa.
DTV
Có lẽ vì Tưởng Nguyên Trinh từng ra nước ngoài du học, cho nên cô ta vô thức mang trong mình niềm kiêu hãnh và sự mạnh mẽ của người phụ nữ trong thời đại mới.
Cô ta có vóc dáng rất cao, mặc trang phục thời thượng theo phong cách phương tây.
Tưởng Nguyên Trinh mặc một bộ đồ vest sang trọng không rõ nhãn hiệu, vạt áo sơ mi nữ màu đỏ thẫm được nhét vào cạp quần đen, tôn lên vòng eo thon và bộ n.g.ự.c nở nang, trông cô ta vô cùng phóng khoáng, nhìn vừa năng lực lại vừa lịch sự tao nhã..
Rõ ràng Tưởng Nguyên Trinh đã dốc lòng ăn mặc, khuôn mặt của cô ta cũng được trang điểm tinh xảo.