“Cảm ơn đồng chí công an!”
Dứt lời, Khương Chi dẫn Đản Tử ra khỏi đồn công an.
“Mẹ, cho con xem với!”
Ánh mắt trông chờ của Đản Tử nhìn vào quyển sổ hộ khẩu trên tay Khương Chi. Vừa rồi cậu bé đã nghe thấy tên của mình, cậu bé tên Khương Nam Qua, là Nam của phương nam, Qua của sa mạc, nghe thế nào cũng thấy êm tai hơn Đản Tử.
Khương Chi mỉm cười, đưa hộ khẩu cho cậu bé.
DTV
Khương Nam Qua, Thi Nam Qua. Đường nào thì sau này họ và tên của cậu bé cũng là Thi Nam Qua, vậy thì ngay từ đầu gọi cậu bé là Nam Qua vẫn hơn.
Tuy Đản Tử không biết những chữ này nhưng nhìn sổ hộ khẩu của Khương Chi còn có tên mình thì hé miệng cười. Cậu bé biết sau này mình sẽ không bị bán đi nữa, cậu bé rất hài lòng trả sổ hộ khẩu lại cho Khương Chi.
“Mẹ, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?”
“Buôn bán.”
“Hả?”
Vừa nói chuyện Khương Chi vừa kéo Đản Tử đến một con đường.
Cô đặt cái giỏ trên vai mình xuống, xốc tấm ga giường ra, trong giỏ lập tức xuất hiện một mảng màu vàng ươm, cực kỳ đẹp mắt.
Đản Tử cũng trợn tròn mắt. Bây giờ cậu bé mới biết được thì ra trong giỏ đựng chuối tiêu thơm ngon, mềm mại này.
Thế nhưng… Chuối tiêu này từ đâu mà có?
Khương Chi cũng không để ý nhiều như vậy, cô hắng giọng, bắt đầu lớn tiếng rao: “Chuối tiêu, chuối tiêu tươi mới đây! Một cân ba đồng, có phiếu thì một cân hai đồng tám! Chuối tiêu tươi mới đây! Chuối tiêu thơm ngọt, mềm mại đây!”
Trên đường phố yên tĩnh, tiếng rao nhẹ nhàng của Khương Chi có hiệu quả rất tốt.
Chuối tiêu là loại trái cây đắt tiền, mà không dễ bảo quản, cho đến bây giờ ở trấn Đại Danh này cũng chưa từng có người nào bán nó, vì vậy chỉ trong thoáng chốc, rất nhiều người đã chen chúc nhau kéo đến, chỉ trong chốc lát mà Khương Chi đã bị vây lại kín mít.
Một bác gái nói: “Đồng chí, đây thật sự là chuối tiêu sao?”
Khương Chi còn chưa kịp mở miệng, có một người trong vòng vây đã lên tiếng: “Đúng là chuối tiêu, tôi đã từng thấy ở tỉnh thành.”
Người này vừa nói hết câu thì đám đông đã trở nên náo nhiệt hơn.
“Đồng chí, cho tôi một cân chuối tiêu, tôi có phiếu.”
“Tôi cũng muốn mua một cân! Tôi cũng có phiếu.”
“Tôi không có phiếu, bán cho tôi hai cân!”
“…”
Tất cả mọi người đều nhận ra vật trong giỏ của Khương Chi chính là đồ quý, bây giờ không mua, còn chờ đến khi nào?
Khương Chi vừa muốn bán hàng cho khách nhưng khó là cô không có cân.
Khóe miệng cô hơi co rút, nhíu mày nói: “Phiền mọi người chờ tôi một lát, tôi đến bên kia mượn cái cân đã.”
Gần chỗ Khương Chi bán là một quầy bán đậu hủ, người ta đã ghen tị đến đỏ mắt vì nhìn thấy vây quanh giỏ chuối tiêu của Khương Chi vô cùng náo nhiệt, vốn dĩ đã không muốn cho mượn cân nhưng ai ngờ lại được Khương Chi đưa cho một quả chuối tiêu vàng ươm. Rốt cuộc cũng không vượt qua được cám dỗ, thế là cho mượn cân.
Khương Chi là một người có khiếu kinh doanh, cô biết nói ngọt, gọi khách hàng là thím, bác gái, anh trai, bác trai rất trôi chảy.
“Đồng chí, tôi không có phiếu lương thực, chỉ có phiếu thịt, có được không?”
“Được! Tôi không câu nệ đó là phiếu gì, nhưng nếu không phải phiếu lương thực thì đưa nhiều hơn hai phiếu.”
Khương Chi vừa dứt lời, lại có không ít người lao đến.
Buôn bán rất chạy, Đản Tử đứng bên cạnh cũng kích động không thôi, thỉnh thoảng cũng ra tay phụ giúp Khương Chi.