Cô chọn hai chiếc áo len nhỏ màu trắng và hai chiếc áo khoác vải serge màu xanh dương, lại kết hợp với hai chiếc quần bông màu đen, cũng xem như rất thời trang rồi. Khương Chi nhớ đến Trương Anh Tử, cô mua thêm một chiếc áo khoác màu vàng thêu hoa và một chiếc quần sọc nhung cho cô bé.
Mấy bộ quần áo này, tốn bảy mươi tám đồng.
Khương Chi treo túi quần áo lên ghi đông xe đạp, sau đó cô lại đạp xe đi mua mấy đôi tất, mấy bộ quần áo lót để thay và hai đôi giày mũi to dành cho trẻ em, loại giày này bên ngoài làm bằng da bò, bên trong lót nhung, khi mang vào thì sẽ không còn bị lạnh chân nữa.
Đương nhiên, cô cũng không có bên nặng bên nhẹ, cô cũng tiện thể mua cho Trương Anh Tử một đôi giày da màu đen.
Mua quần áo trẻ em xong, cô đến quầy quần áo người lớn.
Lúc này, quần ống loe đang là mốt không thể cưỡng lại và được bày bán ở mọi sạp hàng, ngoài ra còn có những chiếc quần legging đen bó sát, ôm sát và có độ co giãn cao có thể coi là sản phẩm được tiêu thụ nhiều nhất.
Còn về áo, đó là áo len dệt kim, áo cánh dơi, áo khoác và áo len thường.
Bởi vì Khương Chi muốn kinh doanh ngành hàng này, cho nên cô quan sát vô cùng tỉ mỉ.
Việc kinh doanh của sạp quần áo người lớn rõ ràng là phát đạt hơn rất nhiều, chủ sạp bận rộn nhận đơn đặt hàng của mọi người đến mức gần như phớt lờ khách hàng.
Khương Chi nhìn một lúc, cuối cùng chọn một chiếc áo len trắng cổ chữ V có hoa văn xoắn, một chiếc quần ống loe màu đen và hai bộ đồ lót bằng vải bông.
Cô mua thêm mấy thứ này, tốn thêm khoảng sáu mươi đồng.
Khương Chi không nhịn được mà chặc lưỡi, khó trách mọi người đều mua vải về tự may quần áo, nếu như chỉ mua quần áo để mặc thì đúng thật là không thể chi trả nổi.
Cô biết rằng những người bán quần áo này mua hàng từ các thành phố lớn với giá thấp và bán lại với giá cao, thu được lợi nhuận khổng lồ.
Kinh doanh quần áo là một con đường để kiếm tiền.
Khương Chi cúi đầu nhìn đôi giày đã bị bung keo của mình, thế là cô lại mua thêm đôi giày da đen.
Khi cô rời khỏi phố Kiến Thiết, trên xe đạp treo đầy những bao lớn bao nhỏ.
Khương Chi sờ số tiền giấy đã giảm mạnh trong túi của mình thì cô có chút không biết phải làm sao.
Cô than nhẹ một tiếng, rồi chuẩn bị đạp xe đi tìm nhà tắm, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Nói đến cũng thật xấu hổ, từ sau khi cô xuyên không đến đây, ngoại trừ mỗi ngày lau người ra thì cô vẫn chưa được tắm rửa đàng hoàng, đã nhiều ngày như vậy rồi, cô luôn cảm thấy khó chịu như thể toàn thân mọc đầy lông vậy.
Trong nhà tắm ở thập niên tám mươi, người ta có thể nghe thấy tiếng trò chuyện của mọi người trước khi bước vào cửa.
Khương Chi cảm thấy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy việc kinh doanh của nhà tắm lại tốt như vậy.
Vừa vào cửa, Khương Chi đã nhìn thấy quầy đánh giày ngoài cửa, cô đương nhiên không cần đánh bóng đôi giày cũ của mình.
Sau cánh cửa thứ hai là cửa sổ bán vé tắm.
Người phụ nữ tóc ngắn ngồi bên trong cửa sổ bán vé đang cắn hạt dưa, khi cô ấy nhìn thấy Khương Chi thì không chớp mắt mà hỏi: “Cô tắm kiểu gì?”
Khương Chi hơi sửng sốt, cô liếc mắt nhìn tấm bảng gỗ nhỏ có ghi các kiểu tắm rửa: Tắm nước nóng năm hào, tắm bồn năm hào, tắm nhanh bốn hào, nếu như cần hớt tóc, chà lưng và làm móng chân thì phải thêm tiền, có thể xem đây là phục vụ bao trọn gói rồi.
Khương Chi suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi muốn tắm nhanh, chà lưng và cắt tóc.”
Người phụ nữ nói: “Một đồng.”
DTV
Khương Chi trả tiền, nhận vé tắm và vé cắt tóc, cả hai đều được đánh dấu “chỉ dành cho một người sử dụng”.
Cô đi thẳng vào trong, sau đó lại tiêu thêm tám hào ở quầy bán hàng để mua một cuộc xà phòng gội đầu Hải Âu, khăn chà lưng và một chiếc khăn tắm.