Anh đột nhiên mở miệng: “Lát nữa em lấy một chùm chìa khóa, ở bệnh viện không tiện thì đến đây.”
Khương Chi chớp chớp mắt, cũng không nói lời từ chối.
Cô đứng dậy ra khỏi nhà ăn, chỉ chốc lát sau đã mang tập giấy đến, vừa đưa qua vừa nói: “《 Bá Vương biệt Cơ 》, là câu chuyện xung quanh diễn viên kịch nổi tiếng, anh xem một chút đi, quay thành phim cũng không tệ.”
Thi Liên Chu nheo nheo mắt, nhận lấy xem, giọng nói mang theo một tia lạnh lẽo: “Có ý gì?”
Một hai phải tính rõ ràng với anh như vậy?
Khương Chi day day huyệt thái dương, tức giận nói: “Muốn đối xử tốt với anh, được chưa?”
Thi Liên Chu nhìn cuồng thâm xanh dưới mắt của Khương Chi, đôi mày sắc bén hơi giãn ra: “Cả đêm không ngủ à?”
“Anh nói xem?” Khuôn mặt của Khương Chi giãn ra, tay chống cằm, lẳng lặng nhìn Thi Liên Chu.
Cô cũng muốn để cho Thi Liên Chu trả lời, nhìn kịch bản trên bàn, đột nhiên nói: “Có nghĩ tới quay phim truyền hình không?”
Thi Liên Chu liếc mắt nhìn cô một cái, giọng điệu nhàn nhạt: “Đã từng quay.”
Tinh thần của Khương Chi lập tức tỉnh táo hẳn, khóe miệng hơi nhếch lên: “Ở đây tôi có một cuốn sách hay, nhưng mà cần thời gian để viết, thế nào, có muốn hợp tác một lần không, cho tôi đầu tư, kiếm được tiền chúng ta chia hai tám, tôi hai, anh tám.”
Nếu đã quyết định cố hết sức làm người viết văn, vậy chắc chắn không được bỏ lỡ 《 Hoàn Châu cách cách 》một thắng lợi vang dội đại giang nam bắc ở kiếp trước.
Bộ phim của Quỳnh Dao này hoàn toàn xứng đáng là bộ phim truyền hình có tỷ suất người xem cao nhất, mỗi khi nghỉ đông và nghỉ hè thì trên TV đều sẽ vang lên giai điệu quen thuộc.
Cô cũng không có nhân viên tổ chức về phương diện chương trình điện ảnh và truyền hình, nên muốn kiếm tiền, đương nhiên phải đánh chủ ý lên người của Thi Liên Chu, vừa không phải lợi dụng, lại không lỗ vốn, chỉ “Đầu tư kịch bản” một chút, bảo đảm hai người đều kiếm được đầy bồn đầy bát!
Thi Liên Chu nhìn ánh mắt phát sáng của cô thì trong lòng buồn cười.
Khương Chi hơi nâng cằm, nghiêm túc nói: “Làm kinh doanh thôi, có lẽ sẽ kiếm được một khoản lớn đấy?”
Thi Liên Chu khoanh tay trước ngực, giọng điệu không sợ sóng dữ, bình tĩnh nói: “Bản thảo xong đi rồi nói sau.”
Khương Chi cũng không cưỡng cầu, giữa mày hiện vẻ suy sụp ủ rũ.
Cả đêm cô không nghỉ ngơi đàng hoàng, sáng sớm còn đụng phải “Tình địch” sắp chen ngang, đến lúc này đúng là cô có chút mệt mỏi rồi.
Thi Liên Chu nhìn cô một cái, giọng nói trầm thấp mà giàu sức thu hút: “Lên lầu nghỉ ngơi đi.”
“Không cần.” Khương Chi lắc đầu.
Thi Liên Chu tiện tay cầm ly nước uống một ngụm, nhàn nhạt nói: “Em không cần nghỉ ngơi, vậy hai đứa nhóc này cũng không cần ngủ trưa sao? Không biết khi nào Tạ Lâm trở về, bên ngoài trời mưa, xe taxi cũng sẽ không đến.”
Khương Chi mím môi không nói.
Đợi khi cô dẫn theo Tiểu Diệu và Tiểu Qua nằm trên giường ở phòng khách, không khỏi nâng tay lên đặt trên mí mắt, có chút không nói nên lời, lại bị Thi Liên Chu dắt mũi rồi.
Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập tới, mí mắt nặng trĩu từ từ khép lại.
Thi Liên Chu mở cửa đi vào phòng dành cho khách.
Anh đứng ở cạnh giường nhìn một lớn hai nhỏ trên giường, trong mắt hiện lên một chút ý cười.
Thi Liên Chu lặng lẽ nhìn một lát, xoay người quay trở lại phòng ngủ chính, mặc thêm áo khoác, lấy hành lý đi xuống lầu.
Anh ngồi ở trên sô pha, cầm lấy giấy bút, đôi mắt nheo nhẹ nhìn trên trang giấy, bàn tay thon dài cầm bút, thoải mái viết gì đó lên trang giấy mịn.
Sau khi anh viết xong thì đặt một chùm chìa khóa lên tờ giấy.
Lúc này, Tạ Lâm người đầy hơi nước đã trở lại.
“Ngũ gia, tôi tận mắt nhìn thấy Tưởng tiểu thư lên xe lửa.” Tạ Lâm lau nước mưa trên mặt nói.
Thi Liên Chu cũng không hỏi nhiều, chỉ đưa tay xem đồng hồ: “Đi thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-202.html.]
Tạ Lâm nhìn thấy chìa khóa và thư trên bàn, bất giác liếc mắt nhìn lên lầu một cái, trong lòng thầm nghĩ, xem ra người được chọn là bà chủ tương lai đã được định rồi, Tưởng tiểu thư nhiều năm ái mộ cũng chỉ như nước chảy mây trôi mà thôi.
Thi Liên Chu cầm chiếc ô màu đen, đi rất nhanh.
DTV
Anh đi tới bên cạnh xe, động tác nắm tay nắm cửa dừng một chút, khẽ nâng vành ô, nhìn về hướng phòng khách tầng hai, trong đôi mắt phượng lóng lánh dường như mang theo chút tia sáng thâm trầm.
“Ngũ gia?” Tạ Lâm thận trọng gọi thành tiếng.
Thi Liên Chu hơi cụp mi mắt, giọng nói trầm thấp mà lạnh nhạt: “Đi thôi.”
……
Lúc Khương Chi tỉnh dậy, mưa bên ngoài đã tạnh.
Cô day day huyệt Thái Dương, quay đầu nhìn Tiểu Diệu cùng Tiểu Qua vẫn còn đang ngủ rất say, nhấc chăn ra xuống giường.
Tòa nhà nhỏ phong cách phương Tây im ắng, không có chút động tĩnh nào.
“Thi Liên Chu? Thi Liên Chu?” Khương Chi gọi một tiếng, mày đẹp hơi nhíu lại.
Cô đi xuống lầu, liếc mắt một cái đã thấy lá thư trên bàn, bỏ chiếc chìa khóa ra, nhìn lên những dòng chữ ngắn gọn rõ ràng trên giấy, cô mím môi, lại cầm lấy chùm chìa khóa lên nhìn, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại.
Cô ngước mắt nhìn xung quanh, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm một câu: “Đi rồi cũng không nói một tiếng.”
Trên thư chỉ có mấy chữ ít ỏi:
【 Đi đây.
Em mang theo chìa khóa phòng đi.
Tôi sẽ nhanh chóng tìm được con trai, có việc thì gọi điện thoại. 】
Phía dưới là một dãy số điện thoại.
Đây là một lá thư lạnh nhạt dứt khoát, không có nửa câu vô nghĩa, đúng là rất “Thi Liên Chu”.
Khương Chi đi dạo khắp nơi, tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây này chắc là từ thời dân quốc để lại, gạch xanh, ngói đen, tường ngọc lưu ly, chỉ có bên trong được tu sửa cải tạo lại một lần, toàn bộ căn nhà đều toát ra vẻ phong nhã như ca.
Hóa ra, khi phần lớn công nhân viên chức bình thường đều thuê những căn nhà ống cũ nát thì đã có người sống trong những căn “Biệt thự cao cấp” như vậy.
Khương Chi lắc đầu, cuộc sống giàu có luôn khiến người ta lưu luyến.
Cô gói hết nguyên liệu nấu ăn còn mới trong tủ lạnh lại mang đi, nếu không đợi lần sau Thi Liên Chu trở về, chắc sẽ hỏng hết.
“Mẹ ——”
Nghe thấy tiếng Tiểu Qua gọi, Khương Chi lên lầu, hai đứa nhỏ đang ngồi trên giường với vẻ mặt ngơ ngác.
Cô đưa tay chạm vào khuôn mặt đỏ bừng của Tiểu Diệu: “Dậy rồi? Quay lại bệnh viện nhé?”
Tiểu Qua dường như đã tỉnh táo lại, lăn lộn trên chiếc giường lớn mềm mại một cái, dụi mắt hỏi: “Ba đâu rồi?”
Khương Chi nhìn cậu bé một cái, nói: “Đi rồi.”
Tiểu Qua chấp nhận Thi Liên Chu rất nhanh, nghe thấy anh đi rồi, chắc hẳn……
Suy nghĩ của cô còn chưa kịp lắng xuống, đã thấy Tiểu Qua từ trên giường nhảy lên, vẻ mặt hưng phấn hét lên: “Đi rồi? Có phải chúng ta có thể ở lại chỗ này không?!”
Khóe miệng của Khương Chi hơi co giật, nhìn Tiểu Qua với ánh mắt có chút kỳ quái, mạch suy nghĩ của tên nhóc này luôn nằm ngoài tầm dự đoán của người khác.
Tiểu Diệu trợn mắt nhìn cậu bé: “Em không muốn quay lại thôn Khương gia tìm Khương Dược Tiến chơi sao?”
Nghe vậy, quả nhiên trên mặt Tiểu Qua lộ ra vẻ do dự, cậu bé gãi gãi sau gáy, một lúc lâu sau, mới chần chừ nói: “Em cảm thấy ở nhà mới quan trọng hơn tìm Khương Dược Tiến chơi, hay là khỏi quay về nữa nhé?”
Khương Chi nở nụ cười bên môi, vỗ m.ô.n.g Tiểu Qua: “Mặc áo khoác vào, đi thôi. Ngày mai còn phải tổ chức sinh nhật cho San San, trên đường trở về còn phải mua một món quà nhỏ cho cô bé nữa đúng không?”