Gò má của Khương Chi hơi nghiêng sang một bên, viên đạn xẹt qua, cắt đứt vài sợi tóc của cô.
Cô nhìn mấy sợi tóc trên mặt đất, nhếch khóe môi, những năm 1980 thật nguy hiểm, luôn đầy rẫy những cuộc đấu súng.
“A —— hít —— cứu với! Cứu…….tôi!” Vương Bằng Phi đau đớn ôm cánh tay ngã xuống đất, sắc mặt hắn ta đỏ bừng, biểu cảm trên mặt trở lên méo mó vì sợ hãi và đau đớn.
Khương Chi mím môi, ngước mắt nhìn về phía cửa.
Thi Liên Chu với vẻ mặt lạnh lùng đứng ở nơi đó, cánh tay giơ lên chỉ về phía Vương Bằng Phi, bàn tay đeo găng tay da màu đen đang cầm một khẩu s.ú.n.g bạc, nhìn Khương Chi, khẽ hé đôi môi mỏng nói: “Mạng cứng đấy!”
Trong bầu không khí cực kỳ ngột ngạt như vậy, những lời nói có phần mỉa mai này của anh dường như có chút đột ngột.
DTV
Khóe miệng Khương Chi khẽ giật giật, đang định ném cho anh một ánh mắt coi thường thì đột nhiên nghĩ đến bản thân đang muốn phá hoại couple thì hai mắt lóe lên, giả vờ xoa mắt, hít một hơi thật sâu, sau đó dùng đôi mắt đỏ hoe lên án: “Con trai, con trai của chúng ta bị hắn ta bắt rồi.”
Thi Liên Chu chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, có cảm giác khá kỳ lạ.
Nếu như không phải tay cô đang cầm dao, thì có lẽ anh đã tin vào dáng vẻ yếu đuối này của cô rồi.
Khương Chi khó hiểu, chẳng lẽ biểu hiện của cô còn chưa đủ trà xanh sao?
Cô xem xét một chút, sau đó lại chỉ vào mấy sợi tóc bị đứt bên má của mình, nhẹ nhàng thở ra nói: “May mà anh đến kịp lúc, không thì con trai của chúng ta sẽ trở thành những đứa trẻ mồ côi mẹ rồi. Thi Liên…….Liên Chu ~ anh nhanh tra hỏi hắn đi, hỏi hắn xem đã giấu Hổ Tử nhà chúng ta ở đâu rồi.”
Mí mắt Thi Liên Chu giật giật, ngón tay hơi chuyển động, cất s.ú.n.g đi.
Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn Khương Chi một cái, bình tĩnh nói: “Em cũng một vừa hai phải thôi, ít nhất thì em cũng phải rơi vài giọt nước mắt cá sấu chứ?”
Khương Chi bị những lời này của anh làm cho nghẹn lời, khuôn mặt xinh đẹp cũng cứng đờ.
Thi Liên Chu sải bước đi về phía Vương Bằng Phi đang nằm quằn quại đau đớn trên mặt đất, nhấc chân, đôi giày da đen bóng giẫm lên n.g.ự.c hắn ta, ấn mạnh mấy cái nói: “Đứa bé đâu?”
Đôi mắt hạnh to tròn của Khương Chi khẽ nheo lại, cũng ngồi xổm xuống, dùng con d.a.o trong tay chỉ vào miệng Vương bằng Phi, nói: “Ăn nói cẩn thận, nói nghiêm túc, cho dù chỉ một câu nói dối thì cái lưỡi của ông cũng không còn nữa đâu, đã hiểu chưa?”
Thi Liên Chu khẽ nhướn mày, không khỏi phải nhìn kỹ cô một cái.
Người phụ nữ hai mặt này.
Cả người Vương Bằng Phi đều cứng đờ không dám cử động, trong lòng hắn ta còn có chút uất ức muốn khóc to, hắn ta thật sự là bị mỡ lợn che mắt mà, tại sao lúc đầu lại có thể cảm thấy bản thân có thể kiếm được một khoản tiền từ trong tay hai kẻ sát thần này chứ?
Trong hoàn cảnh sống không bằng chết, Vương Bằng Phi lựa chọn thành thật trả lời.
“Số 213, ngõ Ngà Voi, là căn nhà tôi thuê dưới tên của Thái Nhiên, con trai của cô đang ở đó.” Khi nói ra những lời này, Vương Bằng Phi giống như đã cạn kiệt hết toàn bộ sức lực, đó là loại cảm giác mệt mỏi và tuyệt vọng đến từ tận sâu trong xương tủy.
Ông ta hối hận rồi, hối hận vì đã làm ra những chuyện này.
Với tội danh là tội phạm bắt cóc, rất có thể ông ta sẽ bởi vì chuyện này mà rơi từ một công nhân cấp 8 được mọi người ghen tị xuống đáy xã hội, thậm chí là ngồi tù!
Khương Chi nhận được tin tức chính xác thì thở phào nhẹ nhõm.
Cô cũng không thèm nói gì với Thi Liên Chu, vứt con d.a.o gọt trái cây trong tay đi, dùng khăn trải bàn nhung xanh lau m.á.u dính trên tay, sau đó quay người đi ra ngoài.
Sắc mặt của Thi Liên Chu đột nhiên tối sầm lại.
Người phụ nữ này không chỉ là kẻ hai mặt mà còn thích qua cầu rút ván!