Tình cảm của Tiểu Ngự dành cho Cận Phong Sa rất sâu sắc, cũng không biết Thi Liên Chu ở trong tiểu thuyết đã dùng cách gì để đưa Tiểu Ngự trở về.
Khương Chi không nhớ được nội dung của đoạn này, cô chỉ biết sau khi Tiểu Ngự trở về thủ đô thì suốt ngày chỉ kết bạn với những thành phần không tốt, hoàn toàn biến thành một gã công tử bột ăn chơi trác táng, thanh danh của nhà họ Thi cũng vì vậy mà bị ảnh hưởng theo.
Nhưng rốt cuộc Tiểu Ngự làm sao để quay về thủ đô thì Khương Chi hoàn toàn không nhớ.
Cô cho rằng vì Tiểu Ngự bị bắt cóc, trong lúc cậu bé sợ hãi và yếu ớt nhất mới chấp nhận cô một lần nữa nhưng cho dù là như vậy thì tình cảm của cậu bé đối với Cận Phong Sa vẫn sâu sắc và cậu bé hoàn toàn không muốn xa rời Cận Phong Sa.
Vậy trong nguyên tác, vì sao cậu bé đồng ý rời khỏi huyện Thấm, rời khỏi Cận Phong Sa chứ?
Khương Chi nheo mắt lại suy nghĩ.
Lẽ nào có liên quan đến Cận Phong Sa, thậm chí là có liên quan đến Dư Hồng Mai?
Trong lúc Khương Chi suy nghĩ thì đột nhiên Tiểu Ngự đã khóc thành tiếng.
Khương Chi ngước mắt nhìn sang, cô chỉ thấy nhóc con ngồi xổm trước cửa phòng đã đóng chặt, chôn đầu lên đầu gối, nghẹn ngào gào lên, trông giống như một đứa bé không tìm thấy nhà mình, vừa cô đơn vừa đáng thương.
Trong lòng Khương Chi cảm thấy chua xót nhưng cũng buồn cười. Cô bước lên ôm Tiểu Ngự vào lòng mình.
“Mẹ… Mẹ!” Tiểu Ngự ôm chặt cổ Khương Chi, nước mắt theo gương mặt cậu bé làm ướt cổ áo của cô.
Tiểu Ngự khóc rất lâu, cuối cùng cũng chịu dừng lại nhưng cậu bé vẫn thút tha thút thít, lau nước mắt nói: “Vì sao lão Cận không có ở đây? Có phải ông ấy đã dọn đi rồi không? Có phải con sẽ không được gặp lại ông ấy nữa không?”
Vừa nghĩ đến việc mình sẽ không thể nào gặp lại lão Cận được nữa, Tiểu Ngự lại có dấu hiệu sắp khóc rống lên nữa rồi.
Khương Chi đau đầu nói: “Anh ta vẫn phải đi làm, bây giờ không ở nhà cũng rất bình thường.”
Nghe vậy Tiểu Ngự lập tức ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Khương Chi, giống như cậu bé đã kịp phản ứng trở lại rồi nên ngừng khóc ngay lập tức.
Có lẽ vì tiếng đập cử vừa rồi của Tiểu Ngự quá lớn nên hàng xóm của Cận Phong Sa đã nhô đầu ra, nhìn thấy bóng lưng của Khương Chi và Tiểu Ngự thì tò mò hỏi một câu: “Các người tìm ai vậy?”
Tiểu Ngự ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người từ nhà bên cạnh thì kích động gọi: “Thím!”
Hàng xóm nhìn thấy Tiểu Ngự cũng ngẩn người, chỉ mới mấy ngày không gặp mà cách ăn mặc của Tiểu Ngự rất khác so với lúc còn ở xưởng luyện thép, phải nhìn rất lâu cô ấy mới do dự hỏi: “Cương Thiết sao?”
“Là cháu ạ!” Tiểu Ngự lập tức nhảy khỏi n.g.ự.c Khương Chi.
Cậu bé chạy đến trước mặt người hàng xóm kia, kéo vạt áo cô ấy, chỉ tay về phía nhà của Cận Phong Sa: “Thím, lão Cận đâu rồi ạ? Có phải lão Cận đã đi làm rồi không? Cháu nghe nói ông ấy sắp kết hôn nên mới cố ý trở về, thím có biết ông ấy sắp kết hôn không?”
Lời Tiểu Ngự nói hơi lộn xộn nhưng hàng xóm cũng không để ý.
Cô ấy ngước mắt lên nhìn Khương Chi, lại nhìn đến Tiểu Ngự, rồi đưa tay xoa đầu cậu bé, ánh mắt cũng có chút đồng tình, cô ấy không trả lời thẳng vấn đề mà chỉ nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải cháu đã theo mẹ mình về nhà rồi sao? Thế nào lại trở về đây rồi?”
Tiểu Ngự gấp gáp nói: “Vì cháu biết lão Cận sắp kết hôn nên mới trở về. Thím, thím mau nói cho cháu biết có phải lão Cận đang đi làm không? Ông ấy vẫn chưa kết hôn với Dư Hồng Mai kia đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-354.html.]
Người hàng xóm này thở dài: “Hôm qua đã kết hôn rồi, kết hôn xong thì đã đưa cô dâu về quê thăm người nhà rồi, trong xưởng đã cho phép lão Cận nghỉ ba ngày, nếu cháu muốn tìm lão Cận thì đến quê anh ấy đi. Cháu có biết quê của lão Cận ở đâu không?”
Dường như Tiểu Ngự đã không còn nghe thấy câu nói tiếp theo của người hàng xóm này nữa rồi, gương mặt nhỏ của cậu bé trắng bệch.
Khương Chi cũng bất ngờ, cô không ngờ hôm qua đã kết hôn rồi.
Hàng xóm nhìn thấy trạng thái của Tiểu Ngự không đúng lắm nên thử dò hỏi: “Vào nhà của thím uống một ly nước ấm đi!”
Tiểu Ngự không lên tiếng, cậu bé buồn bã đứng im tại chỗ, giống như vừa mới bị một cái chùy nặng gõ vào đầu mà choáng váng.
Khương Chi cười với người hàng xóm, cô ôm Tiểu Ngự nói: “Không cần đâu, cảm ơn chị!”
Hàng xóm nhìn theo bóng lưng rời đi của hai người họ mà thổn thức: “Cô ấy xinh đẹp biết bao, nếu có thể ở chung một chỗ với Cận Phong Sa thì đứa nhỏ cũng có nhà rồi, bây giờ lại cưới phải một kẻ chuyên gây rối.”
Sau khi rời khỏi khu nhà ở, Tiểu Ngự vẫn không có phản ứng gì.
Khương Chi thả Tiểu Ngự xuống, cô ngồi xổm xuống để có thể đối diện với đôi mắt của cậu bé, cô khẽ nói: “Con muốn đến nhà San San không?”
Tiểu Ngự lắc đầu, trên người cũng không còn tinh thần nữa, cậu bé cúi thấp đầu, cảm xúc cực kỳ sa sút, vẫn đứng im tại chỗ mà không muốn nhúc nhích.
Khương Chi trầm ngâm một lúc, lại hỏi: “Vậy con có muốn đến quê của Cận Phong Sa không?”
Tiểu Ngự hơi khựng lại nhưng cuối cùng vẫn quả quyết lắc đầu, cậu bé đứng im trong chốc lát, sau đó giọng nói hơi khàn, kèm theo tiếng nức nở đã vang lên: “Mẹ, chúng ta về nhà đi! Con không muốn tiếp tục ở huyện Thấm nữa.”
Cậu bé rất đau lòng.
Lão Cận đã kết hôn nhưng không hề thông báo cho cậu bé biết, về quê cũng không nói, tất cả đều đã trễ rồi.
Cậu bé cũng biết Dư Hồng Mai ghét mình, nếu mình vẫn tiếp tục tìm đến như vậy thì lão Cận cũng sẽ không thích cậu bé nữa, sau này cậu bé cũng không còn một người cha tên Cận Phong Sa nữa rồi.
Trong mắt Khương Chi lộ vẻ dịu dàng, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Được rồi, về nhà thôi!”
Chuyến đi đến huyện Thấm lần này xem như “đầu voi đuôi chuột”. Lúc Khương Chi dẫn Tiểu Ngự về đến trấn Đại Danh cũng chỉ mới hai giờ chiều, cảm xúc của Tiểu Ngự sa sút nên không muốn đi học, vì vậy Khương Chi không đưa cậu bé đến trường nữa.
Tiểu Ngự về phòng, quấn chăn mền, nằm co lại trên giường như một con sâu róm, rất nhanh sau đó đã ngủ thiếp đi.
DTV
Khương Chi lấy bản thảo ra viết tiếp, cô cũng không cần tưởng tượng ra nhiều tình tiết, ngòi bút rất nhanh, (Truyện Anh Hùng Xạ Điêu) đã sắp đến hồi kết rồi, sau này sẽ là (Hoàn Châu Cách Cách), cô sẽ mượn công ty sản xuất phim của Thi Liên Chu hỗ trợ, hẳn có thể kiếm được một món hời lớn.
Tiểu Ngự ngủ được một tiếng, Khương Chi đã mua cho cậu bé một con gà quay.
Lần này, Tiểu Ngự giống như đã cam chịu số phận, bàn tay nắm đùi gà, cắn xé từng miếng, nhai nuốt không ngừng, gương mặt nhỏ cũng phồng to lên, không khác gì một con sóc chuột giấu lương thực, ăn ngon lành đến mức quanh miệng bị dính đầy dầu mỡ mà không thèm để ý đến.
Khương Chi còn mua sữa bò từ thương thanh của hệ thống cho cậu bé.
Được đồ ăn ngon an ủi, Tiểu Ngự ăn xong thì ợ một cái vang dội, sau đó lại chạy lên giường nằm chơi game.
Khương Chi nghe thấy tiếng hi hi ha ha từ trong phòng truyền ra cũng không biết nên khóc hay nên cười.