Cô lại giơ tay lên ra hiệu bằng bốn ngón tay, cười tủm tỉm nói: “Bốn đứa nhỏ, tôi là mẹ của bốn đứa nhỏ.”
Thi Liên Chu nhìn khuôn mặt vô cùng sống động của cô, anh sửng sốt trong giây lát.
“Tôi đã nói rõ ràng chưa?” Khóe miệng của Khương Chi cong lên thật cao, lại để lộ ra tính tình trẻ con nho nhỏ.
Thi Liên Chu bỗng nhiên khẽ cười, tiếng cười dễ nghe giống như đàn cello, anh nói: “Lúc nãy em đang làm gì vậy?”
Khương Chi ngẩn người, một lúc lâu mới cúi đầu nhìn về phía quyển bài tập ở trên bàn, nội dung kịch bản được viết từng dòng một ở trong quyển vở, cô nghiêm túc đọc lại một lần, rồi chợt hếch cầm lên, nói với giọng điệu có chút đắc ý: “Một kịch bản phim điện ảnh có thể nổi tiếng, cho Thi Liên Chu đó.”
“Ồ?” Thi Liên Chu hơi ngạc nhiên, trong mắt anh có thêm mấy phần ý cười: “Cho tôi xem thử nhé.”
Khuôn mặt Khương Chi trở nên nghiêm túc, giống như cô đã lấy lại sự tỉnh táo vậy: “Không được.”
“Tại sao?” Thi Liên Chu lười biếng cong môi cười, tâm trạng của anh tốt hơn bình thường rất nhiều.
DTV
“Suỵt.” Khương Chi làm một động tác giữ im lặng với anh.
Sau đó cô lại thấp giọng nói: “Tính tình của Thi Liên Chu xấu lắm, anh ấy còn biết g.i.ế.c người, anh nhỏ giọng chút, đừng để anh ấy nghe thấy.”
“Đây là kịch bản tôi viết cho Thi Liên Chu, anh cũng đâu phải là anh ấy, nếu tôi cho anh xem rồi chúng ta bị anh ấy phát hiện, hai chúng ta đều sẽ đi đời nhà ma đó. Giống như thế này này, xoẹt, ngủm củ tỏi.” Trong lúc nói, Khương Chi miêu tả sống động bằng cách làm động tác dùng ngón tay cắt ngang qua cổ, sau đó cô chợt buông tay xuống, giọng nói vô cùng cảnh giác.
Thi Liên Chu hơi ngẩn người, sau đó anh bị cô chọc giận đến mức bật cười.
Anh cũng nghi ngờ Khương Chi đang giả ngu giả điên, mượn cơ hội này để chửi anh.
Hơn nữa, từ khi nào mà anh để lại ấn tượng “bạo quân” cho cô vậy?
Thi Liên Chu không nói lời nào, Khương Chi cũng không thèm để ý, cô lại cầm cây bút chì ở trên bàn lên, tiếp tục vùi đầu viết lách trên giấy.
Thời gian này không kéo dài bao lâu, cô vứt cây bút trong tay rồi ngẩng đầu, có chút phiền lòng mà nói: “Tờ giấy này, cứ chạy loạn hoài.”
Sau khi cô ngẩng đầu lên thì lại đối diện với đôi mắt hẹp dài đen láy của Thi Liên Chu, cô nhíu mày lại, thận trọng hỏi: “Thi Liên Chu, sao anh lại ở đây vậy?”
Mí mắt của Thi Liên Chu giật giật, anh nhìn Khương Chi với ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ.
Khương Chi khẽ mím môi, cầm quyển bài tập trên bàn lên, cô đứng dậy, đợi đến lúc cảm giác choáng váng trong đầu rút đi, cô mới từng bước từng bước, chậm rãi đi đến mép giường, đưa quyển bài tập cho anh: “Thi Liên Chu, anh có muốn xem thử kịch bản này hay không?”
Khuôn mặt Thi Liên Chu cứng đờ, môi mỏng mím chặt, sắc mặt không vui, người phụ nữ này lại dám giả vờ say trước mặt anh.
Lúc trước cũng không phải chưa từng có phụ nữ dùng mấy loại mưu mô thủ đoạn này trước mặt anh, kỹ năng diễn xuất kém cỏi của bọn họ thật sự không thể nào lên mặt bàn, nhưng diễn xuất của Khương Chi lại nằm ngoài dự đoán của anh, loại kỹ năng diễn xuất này có thể gọi là bậc thầy.
Có phải anh nên dùng giá cao để mời cô về đóng phim hay không?
Thi Liên Chu cảm thấy không thoải mái, trong lòng giễu cợt mình luôn bị mất mặt trước mặt Khương Chi.