Cận Phong Sa bế Hổ Tử, dẫn Khương Chi về nhà ở tòa cư dân.
Sau khi anh ấy nuôi dưỡng Hổ Tử, thì đã dọn từ tòa độc thân tới đây.
Tầng ba của tòa cư dân, lọt vào trong tầm mắt chính là hành lang thật dài, chỗ này rõ ràng là chật kín người, trước cửa mỗi nhà đều lắp những bếp lò đơn giản, có người đang cắt rau, khi nhìn thấy Khương Chi đi phía sau Cận Phong Sa thì trên mặt đầy vẻ hóng chuyện.
“Hả, trong nhà kỹ thuật viên Cận lại có khách à? Trong nhà còn có miếng thịt khô, hay là tôi đưa qua cho anh nhé?”
Một người phụ nữ cắt tóc ngắn, đeo tạp dề nháy mắt nói.
Cận Phong Sa ho nhẹ vài tiếng, lúng túng nói: “Không cần đâu dì Lưu.”
Nói xong thì bọn họ đã tới cửa phòng, anh ấy lấy chìa khóa ra mở cửa, mời Khương Chi vào phòng.
Cửa phòng “Phịch” một tiếng đóng lại, ngăn ánh mắt nhiều chuyện của mọi người.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng, đầu tiên là ghé vào cửa lắng nghe, không nghe được tiếng động thì tròng mắt liền chuyển động, cầm theo cọng hành cười tủm tỉm đi tới nhà hàng xóm, kỹ thuật viên Cận mời con gái vào nhà, chuyện này rất hiếm thấy.
Vừa vào cửa, Hổ Tử đã giãy giụa bò xuống khỏi người Cận Phong Sa, chạy vào phòng, nhốt mình lại.
Khương Chi mím môi, cũng không sốt ruột đi dỗ cậu bé.
Cận Phong Sa liếc mắt nhìn cửa phòng một cái, không gọi cậu bé ra, chỉ nói chuyện với Khương Chi: “À, cô ngồi trước đi, tôi đi rót cốc nước cho cô.”
Khương Chi gật đầu, ngồi ở trên sô pha, nhìn xung quanh căn nhà.
Chỗ này là căn phòng nhỏ bên trong một căn phòng lớn, thoạt nhìn có vẻ lớn hơn 40 mét vuông, trong phòng được thu dọn rất sạch sẽ, đồ đạc cũng đơn giản, không có dấu vết sinh sống của phụ nữ.
Cô liếc nhìn Cận Phong Sa, không ngờ người này trông khoảng 30 tuổi mà vẫn chưa kết hôn.
Rất nhanh, Cận Phong Sa đã rót hai cốc nước tới.
Anh ấy cầm lấy cốc nước uống ừng ực hết một cốc, hào sảng lau miệng, thấy Khương Chi không nhúc nhích thì cho rằng cô sợ bẩn, thuận miệng nói: “Cốc này của tôi được làm bằng sắt, rất sạch.”
Khương Chi hơi giật mình, nhìn Cận Phong Sa với ánh mắt mềm mỏng hơn nhiều.
Ngược lại không phải là cô ngại không sạch, chỉ là cô không thân với anh ấy, trai đơn gái chiếc ở riêng một phòng nên mới không thoải mái.
Tuy là chỉ tiếp xúc ngắn, nhưng cũng có thể nhìn ra người đàn ông này có tâm tư đơn thuần lương thiện, tình cảm của Hổ Tử và anh ấy rất tốt, trừ ngoại hình của hai người không giống nhau ra thì tình cảm lại giống như cha con ruột.
Khóe môi Khương Chi hơi cong lên: “Nói chuyện đi, tại sao Hổ Tử lại ở chỗ này với anh?”
Cận Phong Sa lại nhìn cửa phòng đóng chặt, quay đầu nhìn Khương Chi: “Trước khi tôi nói, có thể hỏi cô một vấn đề được không?”
Khương Chi gật đầu: “Mời nói.”
Cận Phong Sa bình tĩnh nhìn cô, lúc nói chuyện, giọng nói lại bất giác mang theo vài phần hùng hổ hăm dọa: “Bốn đứa con của cô, có phải cô đã bán đi hết rồi đúng không?”
Nghe vậy, Khương Chi hơi cụp mi.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Bán đi ba đứa. Tôi mới tìm về được một đứa, Hổ Tử là đứa thứ hai”.
Cận Phong Sa nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt, thấy đầu ngón tay run rẩy của cô, cũng hiểu được cảm giác phức tạp trong lòng cô.
Tuy nhiên, anh ấy lại không hề mềm lòng, giọng nói lạnh băng: “Nếu đã bán đi, tại sao lại muốn tìm về? Là bởi vì cuộc sống hiện giờ của cô đã tốt hơn sao? Nếu trả lại con cho cô, ngày nào đó cô đói thì có phải sẽ bán chúng lần nữa hay không?”
Khương Chi mím chặt môi, khó nói thành lời.
Dù cô có nói linh tinh gì đó thì cũng không có cách gì xóa bỏ được tội nghiệt của nguyên chủ.