Lúc đi về bệnh viện, Hổ Tử rầu rĩ không vui cúi thấp đầu, mặc cho Tiểu Qua có trêu đùa như thế nào thì cậu bé vẫn nhất quyết không há mồm, đến tận khi Cẩu Tử sờ sờ đầu cậu bé, đơn giản nói: “Đi về thôi.”
Hổ Tử ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt trắng đen rõ ràng của Cẩu Tử, không biết tại sao nhưng tâm trạng của cậu bé đã tốt hơn một xíu.
Cậu bé nghĩ, ở bên cạnh các anh em ruột, chắc là sẽ vui hơn khi ở cạnh lão Cận chứ?
Trở lại bệnh viện, Khương Chi bắt đầu thu dọn đồ vật, đừng thấy là thời gian ở huyện Thấm không dài, nhưng mà đồ vật tích góp được cũng không ít, riêng quần áo thôi là đã có hai bao lớn, càng miễn bàn đến những đồ vật linh tinh khác, lại còn có thêm một chiếc xe đạp.
DTV
Cũng may sáng mai bọn họ đã thuê xe đi, xe taxi có thể nhét đầy đồ vật.
Tiểu Qua biết tâm trạng của Hổ Tử không tốt, nên lôi kéo mấy anh em thi đấu ếch nhảy xa, chơi như vậy trong chốc lát thì những điều không thoải mái đều tan thành mây khói, thanh âm vui đùa của bọn nhỏ ầm ĩ không dứt bên tai.
Khương Chi đứng ở một bên nhìn, trên gương mặt xinh đẹp cũng lộ ra ý cười.
Cuộc sống sinh hoạt chính là như vậy, có nhân khí mới tốt.
Sáng sớm hôm sau, Khương Chi dẫn theo bốn đứa nhỏ, bao lớn bao nhỏ ngồi lên xe taxi, đi về đường trấn Đại Danh.
Một tháng trước, cô còn ở trấn Đại Danh bán thịt kho, bên cạnh chỉ có một đứa con là Tiểu Qua.
Một tháng sau, cô trở về huyện Thấm, mở một nhà xuất bản, cửa hàng đồ cổ cũng dần có hình dáng, tuy rằng việc làm ăn ở cửa hàng quần áo tạm thời tuyên bố phá sản nhưng ai mà biết mai sau sẽ có cảnh tượng như thế nào chứ?
Quan trọng nhất là, trong hành trình trở về còn có bốn đứa con, một đứa cũng không thiếu.
Có lẽ là do tâm trạng vui sướng nên đường đi vốn buồn chán tẻ nhạt trước đây cũng cảm thấy thú vị hơn rất nhiều, bên tai còn có giọng nói đang ngân nga thơ cổ của Tiểu Qua, ngẫu nhiên còn xen lẫn vài câu khoác lác của Hổ Tử, còn có tiếng gió nhàn nhạt, tóm lại là rất hài hòa.
Lúc đến trấn Đại Danh, mới có hơn mười giờ sáng.
Khương Chi treo bao lớn bao nhỏ ở trên xe đạp, buộc một ít vào yên sau rồi đẩy chiếc xe đạp nặng trịch, bên cạnh có bốn đứa nhóc đi theo, đi thẳng đến hướng ngõ Trúc Lan.
Ánh mặt trời chiếu vào trong ngõ nhỏ và trong sân, cũng chiếu lên trên người mẹ con Khương Chi.
Cửa sắt của mỗi nhà đều mở rộng, có người bưng chậu nước giặt đồ, chà giày bông, có phụ nữ tụ tập thành một nhóm cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, thấy Khương Chi và mấy đứa con thì còn tò mò nhìn xung quanh, sợ bỏ lỡ tin tức mới nhất.
Thật vất vả mới tới cổng số 08 ngõ Trúc Lan.
Bên cạnh cửa có một tấm biển, ở trên dùng chữ Khải viết mấy chữ “Nhà xuất bản Thanh Phong Du”
Khương Chi dừng xe đạp, vẻ mặt Hổ Tử hiếm lạ ngó vào trong xem, cười nói: “Đi, đi vào thôi.”
Hổ Tử nhìn thoáng qua ánh mắt của cô, sau đó laị mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, khuôn mặt nhỏ căng ra, bước nhanh vào cửa, Tiểu Diệu và Tiểu Qua rất quen thuộc với nơi này, khuôn mặt nhỏ mỉm cười, Cẩu Tử có vẻ mặt bình tĩnh trước sau như một, giống như là mặc kệ ở nơi nào thì cậu bé cũng đều có thể tiếp nhận.
Khương Chi vừa vào cửa, liền nhìn thấy cây đã xanh lá.
Tiểu viện được dọn dẹp sạch sẽ, góc tường còn có mấy bồn san hô.
San hô giống như từng bông hoa anh đào, có xanh có hồng, còn có rất nhiều bụi màu cam trong suốt, rất xinh đẹp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-267.html.]
“Bà chủ?!” Trên mặt Tiểu Bân có nụ cười vui vẻ, sau khi phản ứng lại thì vội vàng chạy tới đẩy xe đạp hộ Khương Chi, vừa đẩy vừa nói to vào trong: “Phó chủ biên, phó chủ biên, nhanh tới đây, bà chủ đã trở lại.”
Giọng nói của cậu ấy vang dội, rất nhanh, Phó Đông Thăng đã chạy ra từ tiệm.
Khương Chi vừa nhìn thấy Phó Đông Thăng, bỗng nhiên nhớ tới chuyến đi Cảng Thành này của mình, quên mất việc mua thiết bị.
Cô có hơi chút xấu hổ cười cười, chỉ nhớ rõ việc quan trọng là phải đưa Cẩu Tử trở về, hơn nữa hành trình cũng rất gập ghềnh, nguy cơ tứ phía, nên đã quên mất chuyện mua máy móc, nhưng bây giờ cũng rất tốt.
“Chuyện đó, tôi…” Lời Khương Chi còn chưa dứt, Phó Đông Thăng đã oán trách: “Bà chủ à, cô vừa đi Cảng Thành. Ngày nào trong tiệm cũng đều bận rộn, báo giấy của huyện Thấm đều đặt từ chỗ chúng ta, tôi chỉ có thể chạy một chuyến đến Hải Thành, kéo thêm hai thiết bị về, lại mướn thêm hai người, lúc này trong tiệm mới ổn định được.”
“A?” Khương Chi hơi kinh ngạc, nhưng thật ra không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ, không mua lại phù hợp.
Người gặp việc vui thì tâm trạng rất sảng khoái, Phó Đông Thăng bây giờ vô cùng vui vẻ, ông ấy nói: “Lần này, bà chủ trở về sẽ không quay lại huyện Thấm nữa chứ? Đi, mỗi ngày Vân Tường đều dọn dẹp văn phòng của cô vô cùng sạch sẽ, vì nghĩ cô và mấy đứa nhỏ trở về sẽ ở đó.”
Nói đến con cái, lúc này Phó Đông Thăng mới phát hiện mấy đứa con, ông ấy nhìn kỹ Cẩu Tử, kinh ngạc nói: “Bà chủ, đây là?”
Khương Chi cũng không giải thích nhiều, chỉ nói: “Đều là con trai tôi, về sau sẽ ở lại đây với tôi.”
Phó Đông Thăng gật đầu, cũng không hỏi nhiều, cười nói: “Đi thôi, về phòng nghỉ ngơi trước đi, giữa trưa đi đến tiệm cơm Quốc Doanh, đón gió tẩy trần cho bà chủ và mấy đứa nhỏ, xua đuổi vận đen.”
Khương Chi gật đầu, để Tiểu Bân xách hành lí vào cho cô, còn bản thân cô thì kéo mấy đứa nhỏ đi theo Phó Đông Thăng đến nội sườn tiểu viện.
Tiểu Bân nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Khương Chi thì âm thầm tặc lưỡi, thầm nghĩ quả nhiên không hổ là đại thần, tuổi trẻ như vậy mà đã sinh bốn đứa con, không giống cậu ấy, đã hai mươi tuổi mà chưa kết hôn.
Cậu ấy thở dài, xách theo ba lô đi tới.
“Chỗ này là phòng xép, bên ngoài có một cái giường đơn, để cho cô và mấy đứa nhỏ ở cũng dư dả, có bàn học, tủ quần áo, cô nhìn xem có thiếu cái gì thì chúng tôi bổ sung thêm!” Phó Đông Thăng cười nói.
“Khá tốt.” Khương Chi sờ chăn, chăn nệm mềm xốp đàn hồi còn tản ra hương vị của ánh mặt trời.
“Được rồi, vậy tôi đi trước, bà chủ cứ nghì ngơi đi, giữa trưa chúng ta lại đi ra ngoài ăn, đến lúc đó chúng ta bàn việc của nhà xuất bản.” Phó Đông Thăng cũng không có ở đây nhiều, rất nhanh đã đi ra ngoài với Tiểu Bân, để lại không gian yên tĩnh cho Khương Chi và mấy đứa nhỏ.
Khương Chi nhìn thấy vẻ mặt hiếm lạ của bọn nhỏ, nhẹ giọng nói: “Có mệt hay không? Nghỉ ngơi nhé?”
“Không mệt! Mẹ ơi, đây là cửa hàng của mẹ sao? Mẹ là bà chủ sao?” Hổ Tử ngạc nhiên nhìn Khương Chi từ trên xuống dưới, cậu bé cảm thấy người phụ nữ này và người phụ nữ động một chút là đánh bọn họ trong trí nhớ không quá giống nhau.
“Có cái gì mà ngạc nhiên, không phải mẹ đã nói sẽ kiếm tiền cho các con tiêu sao?” Mắt đẹp của Khương Chi mỉm cười, nói như thế.
Hổ Tử chớp chớp mắt, sau đó cười ha ha, không nói thêm cái gì nữa.
“Cẩu Tử có mệt hay không? Để mẹ lấy khối Rubik cho con nha?” Đối với đứa con trai Cẩu Tử đang nghi ngờ bị mắc chứng tự kỷ, Khương Chi quan tâm nhiều hơn, hy vọng cậu bé có thể nói thêm vài lời, tự mình biểu đạt việc đối nhân xử thế.
Nghe xong lời cô nói, Cẩu Tử đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, trên khuôn mặt nhỏ có biểu cảm nghiêm túc: “Khương Nam Tông?”
Khương Chi bật cười.
Cô không nghĩ đến Cẩu Tử chấp nhất với việc đổi tên của mình như vậy, nghĩ đến chắc là cậu bé cũng cảm thấy cái tên “Cẩu Tử” không xứng đôi với mình?
Đôi mắt Khương Chi khẽ nhếch, giơ tay khều cái mũi của cậu bé, cười nói: “Được, tiểu Tông, tiểu Tông xinh đẹp.”