Gia đình sáu người có bầu không khí hòa thuận.
Khoảng nửa tiếng sau, đùi dê đã được nướng xong rồi.
Khương Chi vừa mới đặt đùi dê vào đĩa lớn thì tiếng xe dừng lại vang lên ở ngoài sân.
“Ai đến vậy? Có phải bác hai đến không nhỉ?” Tiểu Ngự nghiêng đầu nhìn ra ngoài, từ khi cậu bé có được máy chơi game thì Thi Ninh Chu cũng xem như người có địa vị trong lòng cậu bé.
“Chúng ta ra ngoài xem thử.” Khương Chí xoa đầu Tiểu Ngự, kéo Tiểu Qua và Tiểu Tông ra ngoài.
Thi Liên Chu không nhúc nhích, còn Tiểu Diệu lại đắm chìm trong thế giới sách vở, không thể thoát ra được, cũng không nhúc nhích.
Bà Thi ngồi trong xe lo lắng mà sửa lại chiếc khăn choàng, thỉnh thoảng lại hỏi: “Liệu bọn nhỏ có thích mẹ không? Từ nhỏ đến giờ bọn nhỏ cũng chưa gặp mẹ, có thấy xa lạ không, có gọi mẹ là bà nội không?
Sắc mặt Thi Ninh Chu đờ đẫn, anh không muốn trả lời nữa.
Trên đường đến đây, anh ấy đã trả lời cả trăm lần rồi, nói đến nỗi miệng khô lưỡi đắng.
“Mau lên, mau lên, con mau cầm mấy món quà mẹ mua cho bọn nhỏ xuống xe đi, mẹ xuống xe trước!” Ôn Hoa Anh vội vàng xuống xe, cúi đầu nhìn lại bản thân, xác định có không có vấn đề gì lớn thì bà ấy mới nở một nụ cười hiền từ.
Thi Ninh Chu thở dài một hơi, anh ấy không phàn nàn mà đến cốp xe lấy đồ.
Trong cốp xe vốn rộng rãi chứa đầy các loại quà tặng, quần áo trẻ em, thú bông, ô tô nhỏ, đồ chơi xếp gỗ,... Gần như có thể nhìn thấy tất cả những món đồ chơi đang thịnh hành trong cốp xe.
Thi Ninh Chu chợt nhớ chuyện lúc anh ấy đi đón mẹ, bà ấy đã hỏi anh ấy rằng: “Mấy cậu bé thích thứ gì?”
Anh ấy vô thức nói một câu: “Máy chơi game, đồ chơi.”
Vì vậy, anh ấy cũng phải chịu trách nhiệm về tình hình bây giờ.
Bà Thi quay đầu nhìn Thi Ninh Chu rồi thúc giục một câu: “Có phải con làm quan lâu ngày cho nên chân tay không còn nhanh nhẹn nữa phải không?”
Khóe miệng Thi Ninh Chu giật giật.
Trước kia khi lão ngũ ở bên cạnh thì mẹ anh ấy đã bất công rồi, nhưng bây giờ thì hay lắm, lại có bốn người tranh giành sự quan tâm của bà ấy, anh ấy hoàn toàn không còn địa vị trong lòng mẹ mình nữa rồi.
Đang nói chuyện, Tiểu Ngự đã lao ra như một viên đạn pháo.
DTV
Cậu bé liếc mắt liền nhìn thấy Thi Ninh Chu được bao quanh bởi những món quà, đôi mắt cậu bé đột nhiên sáng lên như vì sao, cậu bé vui vẻ hét lên: “Bác hai! Bác lại mua quà đến thăm chúng cháu à?!”
Ôn Hoa Anh cũng nhìn thấy Tiêu Ngự, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt Thi Liên Chu của cậu bé thì hai mắt đỏ bừng.
Tâm trạng của bà ấy thực sự rất phức tạp, tuy đã sớm nghe nói mấy đứa nhỏ này trông giống với lão ngũ, nhưng bà ấy không ngờ bọn họ lại giống nhau đến thế, đúng thật là được tạc từ cùng một khuôn mà!
Khương Chi cũng dẫn Tiểu Tông và Tiểu Qua đi ra ngoài, nhìn thấy vẻ mặt đa cảm của bà Thi, cô gọi một tiếng: “Mẹ”.
Ôn Hoa Anh gật đầu đáp lại, nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi Tiểu Tông và Tiểu Qua.
Mấy đứa nhỏ đều có vẻ ngoài giống Thi Liên Chu, nhưng cũng có sức hấp dẫn của Khương Chi, vừa nhìn đã thấy bọn nhỏ là sự kết hợp tất cả các ưu điểm của cha mẹ.
Bà Thi nhìn đến mức cảm thấy kích động trong lòng, bà ấy muốn đưa tay xoa đầu Tiểu Qua, nhưng lại không biết nên bắt đầu như thế nào.
Khương Chi cười, đưa tay của Tiểu Tông và Tiểu Qua cho Ôn Hoa Anh, cô cụp mắt xuống dịu dàng nói: “Qua đó cho bà nội nhìn mấy con đi.”
Tiểu Qua không cảm thấy xa lạ, Tiểu Tông cũng không sợ người lạ, hai cậu bé cũng không từ chối, Tiểu Qua tò mò quan sát Ôn Hoa Anh một hồi, sau đó nói với giọng trẻ con: “Bà nội sao? Có phải là mẹ của cha không ạ?”
Khương Chi nói “Ừm “.
Tiểu Qua nhoẻn miệng cười, ngẩng đầu vui vẻ gọi một tiếng: “Bà nội.”
“Ừ! Ừ!” Ôn Hoa Anh suýt chút nữa bật khóc vì vui mừng, bà ấy cúi người ôm đứa nhỏ vào lòng, cười đến nỗi khóe mắt hiện lên vết chân chim, nhưng bà ấy lại không hề quan tâm, hận không thể hôn mấy cái lên mặt cháu mình.
Tiểu Tông nghiêng đầu nhìn Ôn Hoa Anh, một lúc sau, cậu bé giơ bàn tay nhỏ nhắn lên rồi vỗ vai bà ấy, giống như đang an ủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-339.html.]
Ôn Hoa Anh không nhịn được nữa, bà ấy nghẹn ngào.
Tiểu Ngự vẫn đang vui vẻ nhìn quà, nghe thấy giọng nói thì cậu bé nhìn sang bên kia, khó hiểu mà hỏi: “Bà nội? Bác hai, bà nội là mẹ của bác và Tiểu Bạch Kiểm ạ?”
“Tiểu Bạch Kiểm??” Thi Ninh Chu sửng sốt.
Tiểu Ngự khinh thường nhìn Thi Ninh Chu: “Bác không biết sao? Chính là em trai của bác đó!”
Thi Ninh Chu không nói nên lời, vẻ mặt lập tức cứng đờ.
Anh ấy nhìn Tiểu Ngự với ánh mắt phức tạp, trực giác mách bảo rằng, sau này đứa nhỏ này nhất định sẽ bị dạy dỗ rất thảm.
Tiểu Ngự cũng không biết cuộc sống sau này của mình như thế nào, cậu bé lớn tiếng nói: “Cháu nhìn thấy bà nội có tình tính rất tốt, bà nội là người mua mấy món quà này cho bọn cháu ạ?”
Thi Ninh Chu tự động phớt lờ mấy chữ “bà nội có tính tình rất tốt.”
Anh ấy gật đầu nói: “Bà nội muốn đến thăm mấy đứa, cho nên mua sẵn rồi đem đến đây đó.”
Tiểu Ngự nghe vậy, tròng mắt chợt xoay một vòng, cậu bé đột nhiên hét toáng lên: “Bà nội, Tiểu Ngự nhớ bà quá!”
Cậu bé vừa hét vừa chạy về phía Ôn Hoa Anh.
Mí mắt của Thi Ninh Chu giật giật, vẻ mặt của anh ấy trở nên phức tạp hơn.
Bên kia Ôn Hoa Anh có tâm trạng vô cùng vui vẻ, cảm giác hạnh phúc sắp tràn ra khỏi trái tim của bà ấy rồi.
Bà ấy thật sự không ngờ bản thân có một ngày được mấy đứa con của lão ngũ vây quanh, nhiều đến nỗi ôm không hết.
Khương Chi thấy tâm tình của bà Thi cũng đã dịu lại tương đối rồi, cô giúp Thi Ninh Chu chuyển đồ rồi nói: “Mẹ ơi, chúng ta vào nhà đi.”
“Được được.” Ôn Hoa Anh vội vàng đáp lời, đột nhiên nghĩ đến chuyện có bốn đứa nhỏ, bà ấy hỏi: “Đứa nhỏ còn lại đâu?”
“Thằng bé đang làm bài tập trong sân.” Khương Chi dẫn Ôn Hoa Anh vào trong sân.
Thi Liên Chu nhìn thấy cô xách đồ, anh liền đứng lên đón rồi nhận lấy đồ từ trong tay cô, cau mày trầm giọng nói: “Thể hiện.”
Khương Chi cười không phản bác, thật ra đồ cũng không nặng, cũng không mệt nhọc, nhưng có một loại tình yêu gọi là “Thi Liên Chu cảm thấy cô mệt.”
Cô rất thích loại tình yêu như vậy, cho nên sẽ không khiến anh mất hứng.
Bà Thi cũng không thèm nhìn Thi Liên Chu mà chuyển sự chú ý sang Tiểu Diệu đang ngoan ngoãn ngồi ở bàn nghiêm túc làm bài tập.
Bà ấy nhẹ nhàng đến gần, nhìn xuống những con chữ ngay ngắn trong cuốn sách, nhẹ nhàng nói: “Viết còn đẹp hơn chữ của cha con lúc còn nhỏ nữa.”
Tiểu Diệu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Hoa Anh, bà Thi có khuôn mặt hiền hậu, nụ cười tươi tắn, chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người khác cảm thấy thân thiện.
“Cháu ngoan, con trông rất giống mẹ, đáng yêu lắm.” Bà Thi giơ tay nhẹ nhàng vuốt tóc Tiểu Diệu, nhìn đôi mắt trong sáng như ngọc đen của cậu bé thì giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, giống như bà ấy sợ dọa cậu bé sợ vậy.
Bốn đứa nhỏ, bốn tính cách khác nhau, Ôn Hoa Anh đều rất thích, bọn nhỏ đều là cháu trai ngoan của bà ấy.
Thi Ninh Chu chuyển hết quà vào trong sân, sau đó quay người đi đến khu người nhà của ủy ban thị trấn để đón vợ và con gái.
Trong xe, anh ấy không ngừng nghĩ đến món đùi dê nướng vàng óng, mùi thơm phưng phức kia.
Ôn Hoa Anh cũng là một người thích ăn ngon, nhưng có mấy đứa nhỏ Tiểu Ngự vây quanh khiến bà ấy nhất thời không để ý đến.
Khương Chi cũng không quấy rầy bà Thi, cô vào bếp nấu ăn, dì Lý làm trợ thủ, có lẽ bà ấy rất vui khi bà Thi đến đây, bà ấy đứng trong bếp, không ngừng lẩm bẩm khẩu vị và sở thích của bà Thi, sợ người mới lên chức Ngũ thái thái như Khương Chi không hiểu rõ tình hình.
“Thích ăn cay sao?” Khương Chi hơi ngạc nhiên, cô không ngờ bà Thi có khẩu vị nặng như vậy.
“Còn không phải sao? Bà Thi thích ăn cay nhất, càng cay càng thích, nhưng thủ trưởng lại không cho bà ấy ăn nhiều.” Dì Lý cười nói.
Khương Chi hiểu rõ gật đầu.