Cô không cho rằng một người phụ nữ nông thôn như mình có thể dựa vào mấy đứa bé mà gả cho Thi Liên Chu.
Thi Ninh Chu nhìn Khương Chi, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
DTV
Nhà họ Thi là gia đình thế nào? Có người phụ nữ nào không muốn mượn lấy cành cao này để một bước lên trời?
Nhưng người phụ nữ này lại nằm ngoài dự đoán của anh ấy, cô có thể không không bị ảnh hưởng bởi phú quý ngập trời và nói ra lời từ chối thế này, điều này cũng không giống một người phụ nữ tầm thường không có kiến thức, vì vậy có thể thấy được ngoài nhan sắc, cô cũng có điểm không giống những người khác.
Nhưng nhớ đến Thi Liên Chu cũng là người luôn không theo lẽ thường, vì vậy anh ấy cảm thấy điều này rất bình thường.
Nếu cô thật sự chỉ là một cô gái nông thôn sinh sống ở một nơi nhỏ bé thì có thể lọt vào bắt Thi Liên Chu sao?
Rốt cuộc anh ấy có nên thông báo chuyện này với người trong nhà họ Thi không nhỉ?
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, một loạt những suy nghĩ đã lướt qua đầu Thi Ninh Chu.
Thi Liên Chu đã cắt ngang mạch suy nghĩ của anh ấy, giọng nói của anh lạnh lùng: “Anh cũng đã ăn cơm rồi, vẫn nên đi trước đi!”
Thi Liên Chu nhìn anh ấy một cái, trái lại anh ấy chỉ nhìn Khương Chi nói: “Em dâu, nếu đã tìm được đứa bé rồi, vậy anh quay về trấn Đại Danh đây. Em yên tâm, chuyện bắt cóc này cứ giao cho anh hai là được, nhất định bọn họ không thoát được tội đâu.”
Khương Chi mỉm cười, rất biết nghe lời lên tiếng: “Vậy em cảm ơn anh hai.”
Thi Liên Chu nhìn sắc mặt cô vẫn ung dung, bình tĩnh, hoàn toàn không bị lão hồ ly Thi Ninh Chu áp chế, trái lại còn có thể bình tĩnh đánh thái cực quyền với Thi Ninh Chu thì trong mắt anh không nhịn được đã lóe hào quang, môi hồng mỏng cũng hơi cong lên.
Thi Ninh Chu cười khổ, lắc đầu, rồi rời khỏi bệnh viện.
Khương Chi tiễn anh ấy ra cửa, cô quay đầu nhìn Thi Liên Chu còn ngồi trên ghế sô pha: “Uống trà không?”
“Được.” Sự lạnh lùng thường ngày của Thi Liên Chu dường như đã giảm bớt, lúc đôi mắt hẹp dài nhìn người khiến cô cảm thấy có chút lưu luyến, cộng thêm vẻ ôn hòa.
Khương Chi kéo hộc tủ ở đầu giường ra, lấy ta một túi lá trà, đây là trà An Thiên Tứ mang đến khi trở lại bệnh viện trông chừng Tiểu Qua và Tiểu Diệu giúp cô, trên túi trà còn có dòng chữ “nhà máy gia công lá trà Minh Châu”.
Trong phòng bệnh không có trà cụ nên Khương Chi tạm dùng cốc tráng men, tiện tay pha ra hai cốc.
Hổ Tử, Tiểu Diệu và Tiểu Qua đã ăn cơm no nê, ba anh em châu đầu cùng một chỗ thì thầm to nhỏ gì đó, sau đó lúc Tiểu Qua lấy con ếch xanh bằng sắt ở góc tường đến thì ba anh em đã bắt đầu so tài, hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh của Thi Liên Chu và Khương Chi bên này.
Khương Chi nâng cốc trà lên, uống vào hai ngụm nhỏ, hỏi: “Xử lý mấy người bắt cóc Hổ Tử kia thế nào rồi?”
Ngón tay Thi Liên Chu đang vuốt ve cốc trà, giọng điệu thờ ơ: “Không ra được nữa.”
Anh không nói tỉ mỉ nhưng với những từ này, Khương Chi vẫn biết được, sợ rằng quãng đời còn lại của ba kẻ bắt có Vương Bằng Phi, Vương Tông Phường và Thái Nhiên sẽ phải sống trong tù.
Đây chính là sức mạnh của quyền thế, chỉ cần hơi vận hành là có thể lập tức quyết định số phận của một con người.
Khương Chi trầm ngâm một lúc, nặng nề hỏi: “Cẩu Tử thì sao? Có tin tức gì không?”
Thi Liên Chu ngước mắt nhìn cô, giọng nói lạnh lùng: “Bắt được một đường dây nhưng hơi phức tạp.”
Khương Chi bắt đầu lo lắng, bàn tay cầm cốc trà siết chặt đếm mức đốt ngón tay cũng trắng bệch.
“Yên tâm đi, sẽ tìm được thôi.” Thi Liên Chu mím môi, giọng điệu rất bình tĩnh nhưng kèm theo đó là sự khẳng định rất chắc chắn khiến người khác không thể chất vấn.
“Ừm.” Khương Chi khẽ ừm một tiếng.