Thái Nhiên khoanh tay, trên mặt tràn đầy âm dương quái khí, nói ra mấy lời khiến các giáo viên xung quanh không khỏi lộ ra vẻ quái dị.
Mấy người giáo viên cũng xem như là nghe hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện, bọn họ cũng không chen miệng vào nữa.
Có người giáo viên nhân dân nào dám trộm đồ?
Loại hành vi này rất đáng xấu hổ, nhẹ thì mất công việc, nặng thì có khi còn phải vào tù!
Chỉ vì mấy quyển vở và hộp văn phòng phẩm, có đáng không?
Ánh mắt bọn họ nhìn Hình Phương đã mang theo mấy phần khinh thường và ghét bỏ.
Mặc dù Thái Nhiên khiến người khác không thể nào thích nổi, nhưng lời cô ta nói không sai, cô ta có điều kiện như vậy thì có cần phải trộm đồ không? Ngược lại là cô giáo Hình, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, ngày thường nhìn cô ấy ôn nhu hiền hòa, không ngờ lại là một người như vậy.
Mọi người luôn không ngại suy đoán người khác với ác ý lớn nhất.
Hình Phương bị ánh mắt của những đồng nghiệp xung quanh nhìn chằm, sắc mặt trắng bệch nói: “Không phải tôi! Không phải tôi!”
Thái Nhiên cười một tiếng, đổ thêm dầu vào lửa: “Đồ để ở đây, cô tự nói đi, người ở văn phòng chúng ta, còn có ai sẽ đi trộm mấy quyển bài tập chứ? Giỏ đồ kia, tổng cộng lại cũng chỉ khoảng mười đồng, ai mà thèm chứ?”
“Đúng vậy, cô giáo Hình, nếu không thì cô cứ bồi thường tiền đi, cũng không nhiều tiền lắm.”
“Đúng vậy, bồi thường tiền cho người ta, chuyện này xem như xong rồi.”
“...”
Bàn tay cầm giỏ của Hình Phương cũng run rẩy: “Thật sự không phải tôi!”
Nếu cô ấy thật sự lấy tiền ra đền, vậy thì đồng nghĩa với việc gián tiếp thừa nhận chuyện cô ấy ăn trộm, vậy thì danh tiếng của cô ấy trong xưởng thép sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, không những không giữ được việc làm, nói không chừng còn sẽ liên lụy người nhà!
DTV
Lúc này, một giọng nói bình tĩnh nhàn nhạt vang lên: “Cô giáo Hình, tôi tin tưởng không phải cô lấy”.
Hình Phương chợt quay đầu nhìn về phía Khương Chi, đôi mắt cô ấy cũng sáng bừng lên lên.
Thái Nhiên liếc nhìn Khương Chi với ánh mắt chán ghét: “Không phải cô ta thì là ai? Còn nữa, đồ của mình thì không lo giữ cho kỹ, mất rồi lại đến tìm chúng tôi, cô chính là đến để tống tiền người ta thôi, bảo sao cô có thể sinh ra một tên lưu manh nhỏ như Cận Cương Thiết, bản thân cô cũng không phải là người tốt đẹp gì.”
Khương Chi liếc cô ta một cái, sắc mặt lạnh lùng.
Cô cũng không để ý đến Thái Nhiên, mà chỉ nhìn Hình Phương nói: “Cô giáo Hình, tôi đi với cô đến đồn công an một chuyến, chúng ta báo án, để đồng chí cảnh sát đến đây điều tra xem thử, bọn họ có bản lĩnh lớn, ai là người trộm thì bọn họ nhìn là biết ngay, nhất định có thể trả lại sự trong sạch cho cô.”
Hình Phương vốn còn đang hoảng loạn vừa nghe thấy lời này thì nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô ấy trịnh trọng gật đầu, nhìn thẳng Thái Nhiên, hùng hồn nói: “Đồng chí Khương nói đúng, thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc, tôi không thể gánh danh tiếng kẻ trộm cắp, vậy thì báo án đi.”
Nghe vậy, mấy người giáo viên trố mắt nhìn nhau, khuôn mặt bọn họ bất giác trở nên căng thẳng.
Lúc này, có người bình thường nào lại nguyện ý liên quan đến cảnh sát chứ?