“Cậu quay lại phòng bệnh với chị đi, giữa trưa cũng ăn trưa với bọn chị!”
Tuy cô có lòng lợi dụng Lê Sơ nhưng thấy cậu ấy chạy trước chạy sau như vậy, còn mở miệng gọi một tiếng chị, trong lòng cô cũng cảm thấy thân thiết với cậu ấy hơn.
Lê Sơ vui vẻ ra mặt: “Thật sao?”
Cậu ấy đã nghe nói chị Khương nấu ăn rất ngon, còn đồ ăn mà cậu ấy đã ăn vào sáng hôm trước là đồ được mua về, bây giờ lại lại nghe nói có lộc ăn nên Lê Sơ không vội đi nữa mà đi theo sau lưng Khương Chi như cái đuôi, đi vào bệnh viện.
Lúc vừa vào đến phòng bệnh, tiếng nói đáng thương của Tiểu Qua đã vang lên: “Mẹ, mẹ trở lại rồi, con rất đói bụng.”
Khương Chi lắc đầu cười: “Được, mẹ đi làm cơm cho con.”
Dừng một chút, cô lại đến cạnh giường, nhìn về phía Trương Anh Tử: “Tiểu Diệu đã truyền mấy bình rồi?”
Trương Anh Tử nói: “Bình thứ ba rồi ạ, không có vấn đề gì cả.”
Khương Chi gật đầu. Cô quay lại nói Lê Sơ ngồi đó đợi, còn mình thì ra khỏi phòng bệnh, để lại mấy người lớn nhỏ ngồi há miệng chờ cơm tối. Sau khi ăn cơm xong, buổi chiều cô mới đến xưởng luyện thép một chuyến, hy vọng mọi chuyện sẽ đi theo chiều hướng tốt.
Hôm nay cô chuẩn bị nấu cơm với thịt kho.
Thịt ba chỉ và nấm hương thái hạt lựu, xào xơ qua rồi cho gia vị vào, lại thêm một lượng nước vừa đủ vào hầm từ từ.
Thời gian trôi qua.
Một tiếng sau, cơm thịt kho xem như đã nấu xong.
Bên trong mấy hộp đựng đều trải cơm trắng, phía trên là một ít đậu nành xào với cải dầu, rưới thêm một ít nước sốt kho thịt lên, kết hợp với món trứng kho xì dầu và thịt kho thơm ngào ngạt là hoàn thành.
Nước thịt kho đậm đà, thịt mềm, ai nhìn thấy thì bụng cũng bắt đầu đói cồn cào.
Khương Chi cầm theo mấy hộp cơm quay về, cô thuận tay đưa phần cơm của Thi Liên Chu cho Lê Sơ, nhờ cậu ấy đưa đến phòng bệnh kế bên.
Lê Sơ cũng không từ chối, cậu ấy vui vẻ cầm hộp cơm đến phòng bệnh số 209.
Người mở cửa là Tạ Lâm.
Tạ Lâm nhận hộp cơm, kỳ lạ hỏi: “Sao lại là cậu Lê đưa đến nhỉ?”
Lê Sơ hoàn toàn không để ý đến Tạ Lâm, cậu ấy chỉ thò đầu vào, lên tiếng chào hỏi với Thi Liên Chu đang ngồi trên ghế sô pha, cũng chưa bước vào cửa đã vội vàng chạy đi. Lê Sơ nóng lòng muốn trở về ăn cơm, mùi thơm phức thế kia khiến mắt cậu ấy sắp đói mờ rồi.
Tạ Lâm nhìn theo bóng lưng của Lê Sơ mà lắc đầu, đóng cửa.
Anh ấy vừa mở nắp hộp cơm ra thì một mùi thơm nồng đã lập tức chui vào mũi.
Tạ Lâm nuốt nước bọt: “Ồ, đây là cơm gì thế nhỉ? Thơm quá!”
Đôi chân dài của Thi Liên Chu đang bắt chéo vào nhau, trong tay là một ly rượu đỏ.
Ánh mắt anh vượt qua Tạ Lâm, nhìn đến cánh cửa ra vào, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Tạ Lâm khó khăn lên tiếng: “Ngũ gia, dạ dày của ngài… Ngài vẫn nên uống ít rượu thôi!”
Thi Liên Chu híp mắt, rất lâu sau đó mới thấp giọng nói: “Lê Sơ vừa đến huyện Thấm còn chưa được mấy ngày đúng không?”
Tạ Lâm sững sờ, kỳ lạ nhìn Thi Liên Chu, sau đó mới nói: “Tôi nghe nói đưa đến đây cho cậu cả nhà họ Lê dạy dỗ, ngài cũng biết tính tình của cậu Lê rồi, cậu ấy mới đến chưa được mấy ngày.”
Thi Liên Chu đặt ly rượu xuống, thản nhiên nói: “Đưa cậu ấy về thủ đô đi!”
Tạ Lâm: “???”
Tạ Lâm đứng lặng một hồi lâu, Thi Liên Chu ngẩng đầu lên, trong đôi mắt hẹp kia đã không còn kiên nhẫn nữa.
Tạ Lâm vội vàng tỉnh táo lại, lập tức nói: “Ngũ gia yên tâm, chuyện này cứ giao cho tôi!”
Dứt lời, anh ấy cũng không dám ở lại đây cho người ta chán ghét thêm nữa, cộng thêm mùi thơm mê người kia khiến bụng anh ấy đã sôi lên ùng ục. Nhu cầu cấp bách lúc này chính là bổ sung đồ ăn, Tạ Lâm gấp gáp, lật đật rời khỏi phòng bệnh.
Người không phận sự đi rồi.
Thi Liên Chu múc một muỗng cơm cho vào miệng mình.