Đối với người anh cả Thi Khâm Chu hơn anh đến mười lăm tuổi này, Thi Liên Chu vẫn có vài phần kính trọng, mặc dù không nhiều nhưng ít nhất anh sẽ không tỏ ra kiêu ngạo khi gọi “anh cả”.
Có chuyện có con ở đằng trước, cho nên khi Thi Liên Chu nói đến chuyện “kết hôn” thì phản ứng của mọi người cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Cao Nguyên Hương đặt cốc sữa xuống, tò mò hỏi: “Vợ của chú út là người Bắc Kinh à? Cô ấy đang làm việc ở đâu vậy?”
Cô ta không quan tâm đến chuyện người phụ nữ kia cao thấp béo gầy như thế nào, mà chỉ muốn biết xuất thân của đối phương như thế nào thôi.
Thi Liên Chu liếc cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Không phải.”
Cao Nguyên Hương trợn mắt trắng, nhưng trong lòng lại không nhịn được mà vui mừng, nếu không phải người Bắc Kinh thì nhất định xuất thân không hiển hách, sau này có người thế vị trí đứng chót trong nhà họ Thi của cô ta rồi!
Nghĩ đến đây, Cao Nguyên Hương hét vào trong bếp với giọng điệu vui vẻ: “Dì Lưu, cho tôi thêm một ly sữa nữa!”
“Em đi gọi mẹ về nhà đi.” Thi Khâm Chu quay sang nói với vợ mình, Hạ Mộ Thanh.
Hạ Mộ Thanh gật đầu, bà Thi là người mê mạt chược, ngày quan trọng như hôm nay mà bà ấy không có ở nhà để ổn định tình hình, mà lại chạy ra ngoài chơi mạt chược với mấy người chị em thân thiết.
Thi Khâm Chu trầm mặc một lát, rồi lại nói: “Liên Chu, em đến thư phòng gọi cha đi.”
Bầu không khí trên bàn ăn lập tức trở nên căng thẳng.
Thi Liên Chu bình tĩnh, liếc nhìn Thi Khâm Chu, anh cũng không từ chối mà đi lên lầu.
DTV
Thi Lam Chu cười lạnh nói: “Hy vọng cha đừng đánh gãy chân của lão ngũ.”
Mọi người trong bàn đều có suy nghĩ riêng, không ai đáp lời.
Thi Khâm Chu bảo Thi Liên Chu đến thư phòng tìm Thi Bỉnh Thiên, là vì ông ấy vốn đang đợi Thi Liên Chu ở đó, mọi người đều hiểu rõ chuyện này, Thi Liên Chu có mấy đứa con ở bên ngoài, dù thế nào cũng phải đích thân giải thích với ông Thi.
Nhưng theo tính cách bảo thủ của ông Thi, Thi Liên Chu không tránh được việc chuyện bị đánh một trận.
Đàm Vi Vi mím môi, cô bé có chút không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Cậu cả, hay là cậu đi chung với cậu út của con đi?”
“Đi gì mà đi? Bản thân làm sai, chịu phạt không phải chuyện đương nhiên sao? Không phải cậu út của con ngang ngược lắm sao?” Thi Lam Chu uống một cốc nước để làm dịu cơn giận, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của con gái, giọng nói của cô ta không nhịn được mà trở nên sắc bén hơn.
Lão ngũ có tính tình kiêu ngạo xấu xa, từ nhỏ đến lớn Thi Lam Chu chẳng mấy khi gọi cô ta là chị, bây giờ thì hay lắm, chẳng những không gọi chị, mà còn bắt đầu uy h.i.ế.p cô ta khi nói chuyện rồi, nếu cứ như vậy, người làm chị như cô ta còn có địa vị gì nữa chứ?
“Được rồi, bớt nói mấy câu đi.” Đàm Chính Quang cau mày, anh ấy không hài lòng với sự cay nghiệt của vợ mình.
Không ai có thể vượt qua được địa vị của Thi Liên Chu trong lòng bà Thi, cho dù ông Thi muốn phạt lão ngũ, cũng chỉ “sấm sét to mà mưa nhỏ” thôi, nếu như Thi Lam Chu nói thêm mấy câu để bà Thi nghe thấy, thì lại là một chuyện phiền phức khác.
Thi Lam Chu khịt mũi, cô ta thật sự không nói gì thêm nữa.
...
Thư phòng.
Thi Bỉnh Thiên đứng ở sau bàn, cầm bút viết thư pháp.
Ông Thi đam mê môn nghệ thuật này nhiều năm, là một người có bàn tay khéo léo, hạ bút thoải mái, nhẹ nhàng vui vẻ, những con chữ dưới ngòi bút giống như long xà nhảy lên, thế bút cũng mạnh mẽ tiêu sái.
Thượng thiện nhược thủy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-363.html.]
Đó chính là gia phong gia huấn của nhà họ Thi.
Thi Bỉnh Thiên nhướng mi, liếc nhìn Thi Liên Chu, nói với giọng bình tĩnh: “Lão ngũ, con đến đây nói xem những chữ này có ý gì.”
Sắc mặt lạnh lùng cứng rắn của Thi Liên Chu vẫn không có nhiều biểu cảm, nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại rất sâu.
Cái thiện cao nhất giống như nước, nghĩa là đạo đức giống như nước vậy, được bao quanh bởi vạn vật mà không tranh giành danh lợi.
Thi Liên Chu trầm mặc không nói gì, Thi Bỉnh Thiên cũng không tức giận, ông ấy đặt bút lông xuống, tháo kính ra rồi đi đến trước mặt con trai, cẩn thận đánh giá đứa con trai từ nhỏ đã không thân cận với ông ấy này.
Từ khi còn nhỏ, lão ngũ đã thể hiện tài b.ắ.n s.ú.n.g vượt xa những người khác, là một hạt giống tốt để trở thành một người quân nhân.
Ông ấy không tiếc công sức dạy dỗ, rèn luyện nhưng lại đổi lấy sự trầm mặc ít nói, lạnh lùng lãnh khốc của con trai.
Thi Bỉnh Thiên nhìn Thi Liên Chu, người đang tỏ vẻ lạnh lùng lãnh đạm, ông ấy không thể nói được trong lòng có cảm giác như thế nào.
Ông ấy là một người cha bình thường, cũng muốn nói chuyện thường ngày với con cái, đáng tiếc khi lão ngũ còn nhỏ, mối quan hệ cha con đã rạn nứt, bọn họ cứ va chạm vào nhau là như hai quả pháo.
“Lại đây ngồi đi.” Thi Bỉnh Thiên đi đến sô pha ngồi xuống, vỗ chỗ ngồi bên cạnh rồi nói.
Sắc mặt của Thi Liên Chu nhàn nhạt, anh nghe lời bước đến.
Mặc dù đang ở trước mặt ông Thi, nhưng anh vẫn tùy tính như cũ, anh bắt chéo dôi chân dài, mười ngón tay đan vào nhau, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, giống như người ngồi cạnh không phải là một người cha uy nghiêm mà chỉ là một cấp dưới.
“Hôm đó, mẹ con gọi điện nói, nói con có con rồi, cha còn không tin.”
Thi Bỉnh Thiên nhớ lại tình huống khi ông ấy nhận được điện thoại hôm đó thì vẫn có chút không thể tin được, ông ấy đã trải qua rất nhiều sóng gió, cho nên ông ấy hiếm khi mất bình tĩnh, nhưng ngày hôm đó thì ông ấy còn mất ngủ cả đêm.
“Vậy sao.” Sắc mặt của Thi Liên Chu không thay đổi, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng giống như vẻ mặt của anh.
Thi Bỉnh Thiên cười nói: “Bọn nhỏ rất giống con.”
Những tấm ảnh bà Thi mang về thì ông ấy đã xem không sót một tấm ảnh nào.
“Cha gọi con về nói chuyện phiếm thôi à?” Thi Liên Chu nhướng mày, ánh mắt vô cùng kín đáo khiến người khác nhìn mà không hiểu nổi.
Khóe miệng Thi Bỉnh Thi giật giật, ông ấy tức giận nói: “Thằng nhóc thối này, con thật sự muốn bị đánh một trận à?”
Nói xong, ông ấy dừng lại một chút, trầm giọng nói: “Khi nào dẫn vợ con của con về đây?”
Ông ấy có tính tình bảo thủ, nhưng lại không quá mức cổ hủ, nếu như đã sinh con rồi, vậy thì ông ấy không thể mặc kệ để mấy đứa cháu nội không có mẹ ruột, cho dù cô ấy có như thế nào, cũng phải dẫn về đây để ông ấy nhìn tận mắt mới được.
Thi Liên Chu nheo mắt lại, thái độ của Thi Bỉnh Thiên rõ ràng khác với dự đoán của anh.
Anh thấp giọng nói: “Thêm một khoảng thời gian nữa.”
“Còn cần thêm một khoảng thời gian nữa à??” Thi Bỉnh Thiên cau mày, ông ấy với giọng điệu không hài lòng.
Có trời mới biết, khi ông Thi nhìn thấy những bức ảnh bà Thi mang về, bà ấy được bốn đứa nhỏ xinh xắn vây quanh làm ông ấy chỉ nghĩ thôi mà đã cảm thấy rất tuyệt vời rồi, ông ấy cũng vô cùng nóng lòng muốn gặp mấy đứa nhỏ.
“Đó là vợ con của con, cha gấp gì chứ?” Lời nói nhẹ nhàng bâng quơ của Thi Liên Chu khiến Thi Bỉnh Thiên tức giận đến mức run cả tay.
“Tiểu tử thúi, cút đi! Con cút khỏi đây cho lão tử!”
...