Mục lục
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Lâm thở phào nhẹ nhõm, cực kỳ nịnh nọt mở nắp hộp cơm ra, đưa đũa cho Thi Liên Chu, vẻ mặt đau khổ nói: “Ngũ gia à, ngài ăn một chút đi, bị đau dạ dày cũng không thể không ăn uống gì được, đợi ngày mai, ngày mai chúng ta quay về Bắc Kinh đi.”

Thi Liên Chu không thèm để ý đến anh ấy, ngồi xuống ghế sofa, mùi thơm trong hộp thức ăn lập tức xông vào mũi.

Anh nheo mắt, nhìn về phía bàn ăn.

Một bát canh mì cá, nước mì có màu trắng sữa, tươi ngon thơm ngào ngạt, bên trên rắc thêm hành hoa, lập tức khơi gợi cảm giác thèm ăn của anh.

Thi Liên Chu liếc mắt nhìn Tạ Lâm một cái, giống như không ngờ rằng muộn như vậy rồi anh ấy lại có thể tìm được đồ ăn ngon như vậy cho mình.

Tạ Lâm đi theo bên cạnh Thi Liên Chu đã nhiều năm rồi, tất nhiên cũng có thể nhìn ra được vẻ hài lòng từ trong mắt của anh ấy, vội vàng nói: “Ở phòng bệnh bên cạnh có một nữ đồng chí có tài nấu nướng rất ngon, cho nên tôi đã cố ý nhờ cô ấy nấu cho ngài ăn.”

Nghe vậy, Thi Liên Chu cũng không có hứng thú muốn hỏi thêm gì, từ trước đến nay anh chưa bao giờ có hứng thú với phụ nữ.

Đầu tiên anh bưng bát lên uống một ngụm, nước canh đậm đà, hương vị tươi ngon thấm nhuần trong miệng, khiến bụng anh cảm thấy ấm áp, dễ chịu, đúng là vô cùng sảng khoái.

Sau khi uống xong canh cá, lại dùng đũa gắp mì sợi cho vào miệng, cảm nhận sợi mì mềm mại, dẻo dai, thực sự là dư vị vô tận.

Sau khi ăn mì và uống canh xong, lại ăn thêm mấy miếng cá phi lê thơm ngon, Thi Liên Chu cảm thấy dạ dày như được lấp đầy, cơn đau cũng tan biến rất nhiều, thực sự còn hiệu quả hơn bất kỳ loại thuốc nào mà anh từng uống.

Sau khi ăn xong, khuôn mặt to không chút m.á.u của anh cũng có chút hồng nhuận.

Tạ Lâm nhìn cảnh tượng trai đẹp ăn uống thì không kìm được mà nuốt nước miếng, đột nhiên hỏi: “Ngũ gia, ngài cảm thấy thế nào?”

Thi Liên Chu bắt chéo chân, nhàn nhã nói: “Ngày mai tiếp tục.”

Khoé miệng Tạ Lâm giật giật, nghẹn họng nhìn trân trối nói: “Tiếp tục?”

Sắc mặt Thi Liên Chu lạnh nhạt nói: “Có vấn đề gì à?”

“Ngũ gia, tôi có thể tìm cô ấy hỏi thử xem, nhưng mà chỉ sợ nữ đồng chí người ta không có thời gian để nấu. Tôi đã hỏi thăm qua rồi, đứa trẻ nhà cô ấy bị bỏng, nghe nói khá nghiêm trọng, nếu đồng chí kia còn phải chăm sóc đứa trẻ thì có lẽ sẽ không có thời gian.”

Sắc mặt của Tạ Lâm có chút khó xử, anh ấy thực sự không nỡ làm phiền một nữ đồng chí đang phải chăm sóc đứa con trai bị bệnh như vậy.

Hơn nữa, anh ấy cũng phát hiện ra, nữ đồng chí kia cũng không phải người bình thường, trông không giống như một người dân tầm thường tham tiền, sợ phiền phức.

Vẻ mặt của Thi Liên Chu có chút khựng lại khi nghe thấy hai chữ ‘bị bỏng’.

Anh cũng không biết tại sao, khi nghe được chuyện này, trong lòng đột nhiên cảm thấy không thoải mái.

Tạ Lâm nhìn thấy sắc mặt Thi Liên Chu đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong lòng có chút căng thẳng: “Ngũ gia, ngài yên tâm, tôi nhất định giải quyết tốt chuyện này.”

Thi Liên Chu cầm cốc nước lên uống một hớp, mím môi nói: “Cho thêm chút tiền.”

“Ngũ gia yên tâm.” Tạ Lâm gật đầu vội vàng đáp lại.

……

Khi Khương Chi bưng mì trở lại phòng thì Tiểu Qua đã ngủ rồi.

Trương Anh Tử mơ mơ màng màng nói: “Chị Khương, chị về rồi ạ, nhanh ngủ đi.”

Bất đắc dĩ, bát mì này cuối cùng cũng đi vào trong bụng của cô, ấm áp, cũng khiến cô ngủ càng thêm ngon hơn.

Sáng hôm sau, Khương Chi vừa đánh răng rửa mặt xong thì Tạ Lâm đã tìm đến đây.

Khương Chi cau mày, sắc mặt không vui nhìn về phía anh ấy.

Sao nữa đây, theo dõi cô à?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK