…
Lúc ba mẹ con họ trở lại bệnh viện thì đã là hai giờ chiều.
Tiểu Diệu nằm trên giường bệnh, mí mắt đã cụp xuống, cậu bé buồn ngủ nhưng vẫn nói: “Mẹ, chờ con ngủ một giấc, đến khi con thức dậy, mẹ có thể dẫn con đi gặp anh cả không? Con nhớ anh ấy rồi.”
Tiểu Qua nghe xong cũng trở mình, ngồi dậy từ trên giường, chăm chú nhìn Khương Chi: “Con cũng muốn đi.”
Cậu bé đã không tính toán những lời nói khi đó nữa rồi.
Khương Chi xoa đầu Tiểu Diệu, giọng nói nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Ban đầu mẹ cũng có dự định như vậy, nếu bác sĩ đã cho phép con ra ngoài, chắc chắn mẹ sẽ đưa con đi gặp Hổ Tử, nói không chừng con còn giúp mẹ thuyết phục được Hổ Tử, đúng không?”
Tiểu Diệu miễn cưỡng lên tinh thần, nhếch miệng cười một tiếng: “Nhất định con có sẽ làm được!”
Khương Chi khẽ cười, vỗ vỗ lên lưng hai nhóc con: “Ngủ đi, thức dậy rồi mẹ sẽ đưa hai đứa đến đó.
Có lẽ vì một ngày đi đường quá vất vả nên không bao lâu sau, hai nhóc con đã ngáy o o, ngủ rất say sưa.
Khương Chi đứng lên, xoa lưng mình, rồi đi đến ngồi xuống cạnh chiếc bàn, lấy giấy bút ra.
Ngày đầu khai trương nhà xuất bản sẽ có tin tức và tiểu thuyết chống đỡ, ngoài ra cũng nên có một số tiêu điểm về thơ ca phù hợp với thời đại, như vậy mới có thể nương theo cơn gió đông mà phất lên, để người ta thấy được ánh sáng chói lóa của nhà xuất bản Thanh Phong Du.
Ngẫm nghĩ, Khương Chi đặt bút xuống viết (Gửi Cây Sồi) của Thư Đình.
Bài thơ được sáng tác gần thời đại này, cũng đại biểu cho tiếng lòng của nữ giới trong thời đại này.
[Nếu như em yêu anh
Sẽ không bao giờ như hoa lăng tiêu leo bám,
Mượn cành cao của anh để khoe khoang chính mình
…]
Khương Chi viết xong, cô vân vê trang giấy mỏng, vẻ mặt trầm lặng.
Cô nâng cằm mình, suy nghĩ không khỏi bay xa, cô suy nghĩ không biết Thi Liên Chu đã quay trở lại thủ đô chưa, có phải vai nữ CP của anh đang ở cùng một chỗ với anh không, có phải nội dung cốt truyện vẫn sẽ đi theo hướng mà cô đã biết không?
Cô vuốt lông mày mình, ném suy nghĩ này qua khỏi đầu, không muốn nghĩ nhiều về chuyện này nữa.
…
Khương Chi dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi, lúc này cô đã chìm vào một giấc mơ.
“Liên Chu, sao hôm nay anh về trễ như vậy?” Một người phụ nữ xinh đẹp mặc váy dài màu đỏ đứng trước cửa chào đón Thi Liên Chu, mái tóc dài xõa trên vai, đôi mắt chất chứa tình cảm, dáng vẻ xinh đẹp, cao quý.
Trên mặt Thi Liên Chu không có biểu cảm gì, dù người phụ nữ nhiệt tình như thế nhưng trên mặt anh vẫn không có tình người.
Đôi môi nhỏ của anh hơi hé, thờ ơ hỏi: “Nam Lâm thế nào rồi?”
Người phụ nữ giật mình, ánh mắt hơi lóe lên, trong giọng nói cũng lộ cảm xúc thương cảm, buồn rầu vô cớ: “Vẫn như thế, suốt ngày cứ đóng rèm cửa, không chịu ra ngoài gặp ai, ăn cơm cũng phải đưa đến phòng, đứa nhỏ này… Ài…”
Thi Liên Chu nhíu mày, không nói lại điều gì, sải bước đi lên lầu.
Người phụ nữ đứng trong đại sảnh của biệt thự với đèn đuốc sáng trưng, trong tay cô ta cầm áo khoác Thi Liên Chu đã cởi ra, ngửa đầu nhìn dáng người cao ráo của anh dần biến mất ở đầu bậc thang, trên gương mặt sáng rực lập tức lộ vẻ đắng chát.
“Thi Liên Chu, chừng nào anh mới chịu nhìn em?”
Hình ảnh chợt chuyển.
Trong một gian phòng đen kịt, một thiếu niên ngồi trước cửa sổ sát đất, cậu ấy gập chân, ôm đầu gối mình, ánh mắt ngơ ngác xuyên qua khe hở chật hẹp của màn cửa nhìn ánh trăng bên ngoài.