Cô ấy có chút thổn thức, giọng điệu tràn đầy phẫn nộ, cô ấy cảm thấy vô cùng xấu hổ thay cho một người phụ nữ không phân biệt được thiện ác giống như Bao Tích Nhược.
Khương Chi cụp mắt xuống.
Hiền lành quá mức, ngược lại sẽ trở thành đồng phạm của cái ác.
Bao Tích Nhược thực ra là một nhân vật gây nhiều tranh cãi, cô ấy chân thật và tốt bụng, lại là Thánh Mẫu có tình yêu thương vô bờ bến, đáng tiếc là không có đúng sai.
Người đàn ông trung niên lắc đầu cười khổ: “Ôi, phụ nữ”
Khương Chi nghe thấy tiếng thở dài uyển chuyển của ông ấy, khóe miệng cô không khỏi giật giật.
“Không biết khi nào chương thứ hai mới được đăng lên nữa, Đại Thần? Sao lúc trước tôi chưa từng nghe thấy tên tác giả này? Tên cũng đủ thần.”
Khương Chi đã sớm bàn bạc bút danh tác giả với biên tập viên, dù sao thì những nhà văn kia cũng đáng mặc đại thần, thế là cô dứt khoát chiếm dùng luôn, nhắc đến thì cô cũng nên viết nội dung chương thứ hai rồi, miễn cho bị người ta hối viết.
Nghĩ như vậy, cô liền dùng số giấy còn lại sau khi viết thư hôm qua, bắt đầu viết bản thảo một cách lưu loát.
...
Sáng sớm hôm sau, Khương Chi cảm thấy cả người đều đau nhức mà vươn thẳng lưng.
Cô phải ở lại bệnh viện với Đản Tử một tháng, ngày nào cô cũng phải nằm ngủ ở mép giường thì thật sự không chịu nổi, xem ra phải đổi phòng bệnh rồi.
Lúc này, Trụ Tử cũng tỉnh rồi.
Câu nói đầu tiên của cậu bé sau khi mở mắt là: “Mẹ, Đản... Tiểu Qua tới chưa?”
Khương Chi lấy một chậu nước nóng, làm ướt khăn lông rồi lau mặt cho cậu bé, cô trả lời: “Hôm nay Tiểu Qua nhất định sẽ tới, con yên tâm đi.”
Sau khi Khương Chi đút cho Trụ Tử ăn bánh bao và uống qua sữa bò, thì cô đi xin đổi phòng bệnh, có phòng đơn nhưng giá đắt gấp mấy lần, nằm viện một ngày mười hai đồng, may mà trên người cô có đủ tiền, cho nên cô đã sảng khoái đổi phòng bệnh.
Trước khi rời đi, Khương Chi còn nghe thấy những lời chua xót của mẹ đứa nhỏ giường bên cạnh: “Có tiền thật là tốt, muốn đổi phòng bệnh thì đổi ngay”.
Người đàn ông trung niên ở gần cửa cũng không quên nhắc nhở: “Em gái, em nhất định phải đọc báo đó, tiểu thuyết này không tệ đâu! Rất lên đầu!”
Khương Chi mỉm cười đồng ý.
Khương Chi mới vừa thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển phòng, thì có người gõ cửa phòng bệnh.
Khi cô mở cửa ra nhìn, cô nhìn thấy Trương Miêu Tử mặt đầy lo lắng.
“Sao vậy Miêu Tử?”
“Chị... Chị Khương, Anh Tử, Anh Tử gây chuyện rồi.”
Khương Chi nhướng mày, gây chuyện?
Trương Miêu Tử lo lắng đến suýt khóc, cũng không thể giải thích cặn kẽ mà chỉ nói: “Em biết chị Khương là người tài giỏi, sau này Anh Tử cũng sẽ đi theo chị làm việc, chị có thể đi xem thử không?”
Khương Chi còn chưa lên tiếng, Trụ Tử đã lo lắng nói: “Chị hai không sao chứ?”
Trương Miêu Tử lau nước mắt, thút tha thút thít nức nở mà nói: “Tiểu... Trụ Tử, chị hai của em sắp bị người ta đưa đến gánh hát rồi.”
Khương Chi hơi ngạc nhiên, nghiêm trọng như vậy?
Cô nói: “Được, chúng ta đi xem thử đi.”
Trương Miêu Tử nghe vậy, cô bé liên tục gật đầu.
Đợi Khương Chi gọi y tá vào chăm sóc Trụ Tử, hai người mới đi ra ngoài.
Cả đường, Khương Chi cũng biết được toàn bộ câu chuyện từ trong miệng Trương Miêu Tử.
Cô có chút không nói nên lời, hôm qua cô còn nghĩ rằng nam chủ sẽ xuất hiện, nhưng không ngờ rằng hôm nay cậu ấy đã xuất hiện rồi.
Chuyện bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, cả nhà Trương Thuận thu dọn hành lý chuẩn bị quay trở lại trấn Đại Danh, vừa mới ra khỏi bệnh viện, Trương Anh Tử bị phỏng ở chân không đứng vững, đụng phải một thiếu niên đang chạy bộ.
Cú va chạm này, xem như đụng phải chuyện không may.
Trương Anh Tử giẫm làm bẩn chiếc giày thể thao của thiếu niên.