Khương Chi nằm bò trên giường, nhìn khuôn mặt tuấn tú và tinh thần sáng láng của Thi Liên Chu, trong lòng có chút oán giận, đồng thời nảy ra nghi ngờ với câu nói của người xưa: Chỉ có bò cày kiệt sức, không có ruộng bị cày hỏng.
Cô cảm thấy bản thân mình bị lừa.
Đợi đến khi hai người mặc quần áo xong xuống dưới tần, Ôn Hoa Anh mỉm cười tiến lên, kéo tay Khương Chi, khuôn mặt không giấu được sự quan tâm nói: “Ngủ ngon không? Có đói bụng không?”
Khương Chi không biết nên nói gì, cô thực sự không đối xử lạnh lùng được với bà cụ trước mặt này.
Cô cười khẽ nói: “Cảm ơn dì đã quan tâm, con ngủ rất ngon, nhưng đúng là con cũng cảm thấy hơi đói.”
“Ôi chao! Còn gọi dì gì nữa? Gọi mẹ, biết không? Gọi mẹ đi!” Ôn Hoa Anh giả vờ không vui nhìn Khương Chi, nắm chặt lấy cổ tay cô, vẻ mặt tràn đầy mong đợi.
Mí mắt Khương Chi giật giật, cô coi như đã biết, sự không biết xấu hổ của Thi Liên Chu không phải là bẩm sinh, mà là gen ở đâu rồi.
Cô quay đầu đón ánh mắt ung dung nhàn nhã của Thi Liên Chu, khóe môi nở nụ cười, nghe lời nói: “Mẹ.”
Hai người không biết xấu hổ này đều không sợ mất thể diện, vậy cô lại sợ gì chứ, gọi một tiếng mẹ cũng không mất miếng thịt nào, đúng không? Vừa có thể đả kích tình địch của cô, đả kích Thi Nam Châu, con nhóc coi thường cô kia, điều này cũng rất tốt.
Ôn Hoa Anh vừa nghe được cách xưng hô này của cô, trên mặt lập tức cười giống như hoa nở vậy.
Bà ấy lớn tiếng trả lời: “Ừ! Gọi đúng lắm, sau này phải gọi như vậy biết chưa? Ngày hôm qua ba của hai đứa còn gọi điện bảo mẹ dẫn theo con và mấy đứa trẻ về nhà đấy! Cả nhà chúng ta đều chào đón con!”
Thi Liên Chu bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, thẳng thừng cắt ngang lời nói của bà cụ: “Ông ấy sẽ nói những lời như vậy sao?”
Khóe miệng Ôn Hoa Anh giật giật, hung hăng trừng mắt nhìn Thi Liên Chu một cái, cái thằng nhóc này, thật là cái hay không nói lại đi nói cái dở.
Bà ấy đột nhiên nhớ đến giọng điệu gầm gừ ngày hôm qua của Thi Bỉnh Thiên ở đầu dây bên kia điện thoại, nhưng khi quay đầu nhìn về phía Khương Chi, bà ấy lập tức đem tiếng gầm gừ kia của ông già nhà mình ném đến sau đầu, cười tủm tỉm nói: “Nhanh ngồi xuống đi, mẹ đã đặt cơm sáng cho con rồi.”
Khương Chi gật đầu, nghe lời ngồi xuống.
Với tính cách và tính tình như vậy của bà cụ, thật sự rất khó có ai có thể ghét bà ấy.
Có lẽ sau này cô sẽ không gặp mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu rồi, nhưng mà, cho dù có, với tính cách của Thi Liên Chu thì cô cũng không cần phải lo lắng.
Nghĩ vậy, Khương Chi không kìm được mà nheo mắt cười khẽ một tiếng.
Trên bàn cơm, Đan Uyển và Thi Nam Châu cũng có mặt.
Khi Đan Uyển nhìn thấy Khương Chi, còn tươi cười chào hỏi, như là đã quên mất việc ngày hôm qua xảy ra mâu thuẫn.
Thi Nam Châu chỉ nhỏ giọng chào một tiếng: “Dì Chi Tử.”, sau đó vùi đầu ăn cháo.
Vốn dĩ cô bé muốn gọi một tiếng “Thím nhỏ”, nhưng mà nghĩ đến Tiểu Qua, cho dù như thế nào cũng không gọi được, mẹ của bạn đột nhiên trở thành vợ của chú cô bé, khoảng cách này thật sự quá lớn, cô bé chưa thể tiếp thu ngay được.
Khương Chi cũng không ngại, nhận lấy chén chè hạt sen mẹ chồng đưa cho, ung dung thong thả uống.
Thi Liên Chu chỉ uống một ly cà phê, nhưng dưới ánh mắt ám chỉ của Khương Chi thì anh mới ăn một chén hoành thánh nhỏ.
Đan Uyển ở một bên nhìn thì không khỏi cảm khái, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Ngày xưa, chuyện mà Thi Liên Chu không muốn làm, thì không ai có thể bắt ép được anh, cho dù ông Thi có đánh bằng gậy cũng vô dụng.
Chuyện của Thi Liên Chu và Khương Chi, cô ấy sẽ không hỏi đến nữa, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, càng nhiều lời càng sai, vẫn là nên quản mình cho tốt rồi lại nói, miễn cho cuối cùng lại gây chuyện đến nỗi nhà cửa không yên.
…
Nhà cũ của nhà họ Lê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-315.html.]
Tổ tiên của nhà họ Lê làm quan, chưa từng thiếu tiền bao giờ, nên căn nhà cũ cũng không nhỏ.
Thi Liên Chu đỗ xe xong, bọn họ đi xuống, Lê Minh và Sở Khác vẫn luôn nhìn khắp nơi lập tức tiến lên đón tiếp.
“Dì Ôn.”
“Dì Ôn.”
Hai người thanh niên đẹp trai trẻ tuổi chào đón, nhìn như thế nào thì cũng là cảnh đẹp ý vui.
Ôn Hoa Anh cũng biết Lê Minh và Sở Khác, cười tủm tỉm nói: “Các cháu tới rất sớm, lão ngũ, con đừng đi theo chúng ta nữa, đi xem coi có gì cần phụ giúp không, đi thôi.”
Chân mày Thi Liên Chu nhíu lại, nắm lấy tay Khương Chi không buông.
Lê Minh thấy thế, chế nhạo nói: “Lần trước vẫn còn giấu, mà lần này lại công khai rồi, đồng chí Khương…Ơ không, lúc này hẳn nên gọi một tiếng chị dâu rồi đúng không? Chờ sau khi Đăng Vân kết hôn, thì cũng nên đến lượt anh năm và chị dâu rồi phải không?”
Sở Khác gật đầu, nhẹ nhàng lễ phép nói: “Chào chị dâu, tôi tên là Sở Khác, là một bác sĩ, sau này chị có đau đầu nhức óc cái gì đều có thể tìm tôi.”
DTV
Thi Liên Chu liếc mắt nhìn anh ấy, không nói chuyện.
Đôi mắt Khương Chi cong cong, nở nụ cười.
Thi Liên Chu có tính cách như vậy, mà vẫn có thể kết giao được một số bạn bè thân thiết, cũng coi như là chuyện lạ.
Nhưng mà, trong tiểu thuyết cũng đã từng nhắc qua, mấy người bạn thân của Thi Liên Chu cũng không phải là tình anh em plastic, đều là tình bạn thật sự, có thể giúp đối phương mà không tiếc mạng sống của mình.
Tuy rằng kiếp trước cô cũng có bạn bè, thường xuyên hẹn đi dã ngoại thám hiểm, nhưng nếu bàn về tình cảm thì đúng là không tốt như vậy.
Ôn Hoa Anh thấy thái độ của Sở Khác với Khương Chi rất tốt, vừa lòng nói: “Tiểu Minh nói đúng, chờ đến khi lão ngũ kết hôn, còn phải nhờ mấy cháu đến mời rượu.”
Nghe thấy xưng hô này, vẻ mặt Lê Minh suy sụp: “Dì Ôn, có thể đừng gọi cháu là Tiểu Minh nữa không?”
Bà Thi vô cùng vui vẻ, không để ý đến anh ấy, ngạo kiều kéo áo choàng, lôi kéo Khương Chi đi vào phòng.
Thi Liên Chu nói nhỏ: “Lát nữa anh sẽ đi tìm em.”
Khương Chi gật đầu, cũng không tiếp tục dính lấy anh nữa.
Đan Uyển vừa mới kéo Thi Nam Châu chuẩn bị đi theo sau, nhưng cô bé lại có chút ngượng ngùng dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn Lê Minh, nhỏ giọng nói: “Chú Lê, chú Cố không tới ạ?”
Cô bé dùng dây hoa xinh đẹp cột tóc, khuôn mặt nhỏ tinh xảo, lúc ngẩng đầu nói chuyện thì thanh âm mềm mại, phá lệ làm cho người ta thích.
Là nữ chủ của sách, tất nhiên vẻ ngoài của Thi Nam Châu là không thể chê, nghiêm khắc mà nói, thì người nhà họ Thi đều có ngoại hình không khó coi, hơn nữa tính cách của cô bé cũng giống với Đan Uyển, thiên yếu đuối, có thể khơi gợi ý muốn bảo hộ từ người khác.
Lê Minh cũng rất thích cô cháu gái này của Thi Liên Chu, nghe xong lời của cô bé, ra vẻ thương tâm nói: “Tiểu Nam Châu chỉ nghĩ đến chú Cố, đã quên mất chuyện chú Lê cũng chơi cùng với cháu.”
Thi Nam Châu hơi giật mình, có chút ngượng ngùng cuộc ngón tay, trên mặt cũng đỏ ửng, như là một trái táo chín.
Cô bé ngập ngừng nói: “Không…Không có quên.”
Lê Minh cười ha ha, duỗi tay vỗ đầu Thi Nam Châu: “Được rồi, chú Lê chỉ nói giỡn với con thôi, chú Cố của cháu đi coi mắt rồi, không rảnh tới đây, nếu như cháu muốn gặp, thì chờ cậu ta về Thượng Kinh rồi tìm là được.”
“Coi mắt?” Thi Nam Châu dừng một chút, cắn môi, tâm trạng có chút mờ mịt.
Tuy rằng cô bé chỉ mới bảy tuổi, nhưng do hoàn cảnh sinh sống hồi nhỏ quá loạn, nên chuyện gì cần hiểu cũng đều hiểu, tất nhiên biết đi xem mắt chính là muốn tìm bạn gái để kết hôn, nghĩ đến chú Cố ôn nhu muốn kết hôn, thì tâm trạng của cô bé có chút mất mát.