Ông ấy nói: “Đúng vậy, phố Tụ Hoa chính là nơi được thương nhân nước ngoài thuê để buôn bán, bây giờ đang buôn bán rất nhiều đồ dùng nước ngoài kỳ lạ và đắt đỏ, hoạt động buôn bán còn náo nhiệt hơn huyện Thấm ấy chứ, nhưng mà tiền thuê đắt hơn một chút.”
Nói xong, ông ấy lại bắt đầu phân tích chi tiết ưu điểm và khuyết điểm của hai địa chỉ đã chọn.
Ở ngõ Trúc Lan, trên đoạn đường và trong ngõ đều rất náo nhiệt, có thể tiếp xúc gần gũi với người dân thị trấn và dễ dàng hỏi thăm tin tức, có sân riêng để nhân viên có thể nghỉ ngơi và ăn uống, có mặt tiền sáng sủa và rộng thoáng, nếu thành lập nhà xuất bản ở đây thì không có vấn đề gì cả.
Điều quan trọng nhất là giá thuê rẻ, tiền thuê khởi điểm của năm đầu tiên là 240 đồng.
Về phần vị trí ở phố Tụ Hoa, bởi vì mới được doanh nhân nước ngoài tiếp quản, cho nên người thuê ở đó chủ yếu là doanh nhân nước ngoài, đồ vật buôn bán cũng là những thứ đến từ nước ngoài như que diêm, quần áo, vải dệt bằng máy, đồng hồ,.......
“Phố Tụ Hoa vừa mở cửa buôn bán, người dân lập tức nhiệt tình đổ xô vào tham quan, mua sắm, ngay cả người dân ở huyện Thấm cũng sẽ chạy đến phố Tụ Hoa để mua hàng ngoại.” Phó Đông Thăng cười khổ một tiếng, trong lòng cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Khương chi biết nhìn ông ấy một cái, cô có thể hiểu được tâm lý của ông ấy.
Trong thời đại này, các loại hàng ngoại thi nhau xuất hiện ở Trung Quốc, thu hút một lượng lớn nhóm người tiêu dùng, sự khen ngợi của công chúng đối với hàng ngoại đã đạt đến mức gần như điên cuồng, tạo thành một cảnh tượng ‘hàng ngoại’ hiếm có.
Tất nhiên, trong xã hội cũng có một số dư luận kêu gọi người dân Trung Quốc tẩy chay hàng ngoại.
Đột nhiên, Khương Chi cau mày, đôi mắt đen như mực lộ ra chút sắc bén.
Cô nhớ rõ vào những năm 1980, hình như xảy ra một sự kiện khiến tình trạng hệ thống kinh tế thị trường gần như bị sụp đổ, gây ra lạm phát, khiến hệ thống thị trường rơi vào tình trạng hỗn loạn, đằng sau những điều đó là do sự tác động có chủ ý từ các nước khác.
Nhưng chính xác xảy ra vào năm nào thì cô lại không nhớ.
Cô cũng không thể chắc chắn rằng vào những năm 1980 trong cuốn tiểu thuyết này, sẽ xảy ra những điều tương tự giống như ở kiếp trước của cô.
Phó Đông Thăng xua tay trước mặt Khương Chi, nói: “Tiểu Khương? Tiểu Khương?”
“Hửm?” Khương Chi ngước mắt nhìn về phía ông ấy.
“Tôi đang nói, tiền thuê ở phố Tụ Hoa rất cao, nhưng thời gian thuê cũng rất linh hoạt, thuê trước 3 tháng, tiền thuê hàng tháng là 50 đồng, cao hơn một nửa giá của ngõ Trúc Lan!” Sắc mặt của Phó Đông Thăng có chút khó coi, trong giọng nói tràn đầy sự chán ghét.
Phương Chi suy nghĩ một lát, nói: “Đợi khi nào có thời gian tôi sẽ trực tiếp đến xem 2 địa điểm đó.”
Phó Đông Thăng cũng gật đầu, do dự một lát rồi nói: “Vậy còn máy móc thì sao?”
Khương Chi cau mày suy nghĩ một lúc, sao nó nhìn về phía Phó Đông Thăng, “Đi Hồng Kông mua?”
Cô nghĩ ra rất nhiều cách, cách tiết kiệm duy nhất là lợi dụng việc ra nước ngoài mua hàng, sau đó mua hai máy in từ trong hệ thống, rồi âm thầm vận chuyển trở về trấn Đại Danh, làm như vậy mặc dù hơi tốn công sức, nhưng sẽ không gây nghi ngờ cho người khác.
“Hồng Kông?” Phó Đông Thăng kinh ngạc nói.
Sự thịnh vượng của Hồng Kông thì ai cũng biết, lúc này phần lớn máy móc của các nhà xuất bản trong nội địa đều được vận chuyển từ Hồng Kông hoặc từ nước ngoài về.
Ở thập niên tám mươi, ngành in ấn ở Hồng Kông vẫn tiếp tục phát triển ổn định, và đặc biệt được ca ngợi và biết đến với chất lượng cao.
“Nếu như phải đến Hồng Kông để mua máy móc thì sẽ tốn nhiều thời gian và công sức, sợ rằng chúng ta không thể nào thành lập được nhà xuất bản trong thời gian ngắn, hơn nữa, giá cả một cái máy in offset hai màu khoảng chừng năm ngàn đồng, còn máy bốn màu, thì cần tám ngàn, có thể in được trên cả hai mặt.”
“Nhà xuất bản của chúng tôi ở trấn Đại Danh, có hai máy in offset hai màu và một máy in bốn màu.”
Phó Đông Thăng biết Khương Chi cũng được coi như là người ngoài ngành, cho nên ông ấy cố ý kể lại từng chi tiết cho cô nghe.