Lão Hầu xoa đôi bàn tay, khẩn thiết nhìn ông Lý nói: “Xưởng trưởng, tôi không biết may vá nhưng vợ tôi biết, ngày mai, tôi có thể gọi bà ấy đến đây không? Ông xem trong nhà tôi có già có trẻ, một người mà không có công việc thì cả nhà cũng không đủ no.”
Ông Lý thở dài: “Lão Hầu à, ông muốn đưa vợ mình đến thì cứ đưa nhưng có thể thuê bà ấy làm việc hay không cũng không phải do tôi quyết định, bây giờ người có thể quyết định chính là đồng chí Khương vừa rồi.”
Lão Hầu khẽ gật đầu, trên mặt chứa ý cười: “Tôi biết rồi.”
Tăng Mỹ Mỹ kết toán tiền lương cho lão Hầu, tổng cộng là một trăm ba mươi tám đồng.
“Được rồi, vậy tôi đi trước đây.” Lão Hầu nắm chặt tiền trong tay mình, hào hứng mà rời khỏi công xưởng. Ông ấy phải quay về thông báo cho vợ mình một tiếng, ngày mai phải chuẩn bị cho tốt, đến công xưởng xin việc làm.
Ông Lý nhìn theo bóng lưng của lão Hầu mà lắc đầu, ông ấy cúi đầu xuống, bận rộn dọn dẹp mấy thứ linh tinh trong xưởng.
…
Trên đường trở về, hai hàng lông mày nhỏ của Tiểu Ngự đã cau chặt, nhóc con vò đầu bứt tai, nhìn dáng vẻ như rất khó xử.
Khương Chi liếc mắt nhìn, giọng nói thản nhiên: “Làm sao vậy? Có gì thì cứ nói!
Tiểu Ngự là đứa trẻ thẳng tính, nhóc con lập tức bộc lộ suy nghĩ trong đầu mà không che giấu.
Tiểu Ngự ho khan hai tiếng, mắt phượng chớp một cái, nghiêm túc nói: “Là mẹ để con nói đó nha! Mẹ, chẳng phải mẹ sắp mở công xưởng sao? Vậy sau này mẹ cũng là xưởng trưởng rồi, đúng không? Mẹ xem mẹ có thể thuê lão Cận đến làm việc cho mẹ không?”
Vừa dứt lời, Tiểu Ngự đã mong đợi nhìn về phía Khương Chi.
Trong đầu của nhóc con này suy nghĩ rất hay! Bây giờ mình đã ở trấn Đại Danh rồi, cách huyện Thấm rất xa, thường ngày không thể ở gần lão Cận nhưng nếu có thể để lão Cận đến trấn Đại Danh làm việc thì sau này, mỗi ngày mình đều có thể gặp mặt cha nuôi rồi.
Tính toán của nhóc rất lộ liễu.
Đuôi mắt Khương Chi liếc xéo Tiểu Ngự, cô cười ha ha, nói: “Lão Cận của con làm việc ở xưởng luyện thép, còn mẹ chuẩn bị mở xưởng may, anh ấy đến đây làm gì? Vả lại mẹ cũng không trả nổi tiền lương hơn tám mươi đồng cho anh ấy, con chắc chắn anh ấy sẽ đồng ý đến đây chứ?”
Tiểu Ngự không nói nữa, chỉ nhìn Khương Chi bằng biểu cảm giống như của mẹ kế.
Kìm nén rất lâu, cuối cùng nhóc con phun ra một câu: “Quỷ keo kiệt hẹp hòi!”
Bước chân nhỏ lập tức nhanh hơn, để Khương Chi và Tiểu Tông bị bỏ lại phía sau rất xa, Tiểu Ngự dùng thái độ này biểu lộ rõ sự bất mãn của mình.
Khương Chi cũng không thèm để ý, mặt mày vẫn nở nụ cười đi ở phía sau.
Rất nhanh sau đó, ba mẹ con đã về đến nhà xuất bản, lúc này Tiểu Diệu và Tiểu Qua đã ngủ rồi, Vân Tường đang ngồi cạnh giường nhìn hai anh em, vừa quay đầu nhìn thấy Tiểu Ngự thở phì phò thì cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Tiểu Ngự thấy Vân Tường nở nụ cười dịu dàng với mình thì sự đè nén, khó chịu vừa rồi đều tiêu tan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-272.html.]
Cậu bé há miệng cười tươi nhìn Vân Tường, không nói lời nào mà chỉ hất giày rồi leo lên giường, nằm xuống cánh Tiểu Diệu, nhắm mắt lại.
Lúc Khương Chi ôm Tiểu Tông về nhà cũng thấy vậy, cô chỉ đặt Tiểu Tông nằm xuống giường, nhẹ nhàng vỗ vỗ một lát thì cậu bé đã ngủ say.
Khương Chi kéo góc chăn lại cho bọn họ, sau đó mới rời khỏi phòng với Vân Tường.
Vân Tường nhìn thoáng vào trong phòng, thấp giọng nói: “Bà chủ có đói bụng không? Nên ăn cơm trưa rồi.”
Khương Chi lắc đầu, đi thẳng vào trong văn phòng của nhà xuất bản.
Mỗi ngày, người đến nhà xuất bản mua báo cũng không ít, mấy người bán hàng tay chân nhanh nhạy thu tiền, đưa báo, Khương Chi cũng không chú ý đến nhiều, cô đi thẳng vào văn phòng của Phó Đông Thăng.
Nghe thấy tiếng động, Phó Đông Thăng đang vùi đầu xử lý bài viết lập tức đứng lên đón tiếp: “Bà chủ, sao cô lại đến đây?”
“Mẫn Đào đã rơi đài, chuyện của trấn Đại Danh đã đến lúc cần lên mặt báo rồi, ông tự mình viết bản thảo đi, đến xưởng chế biến thịt phỏng vấn Tôn Binh và Vương Vũ Điệp, con gái của họ là Tôn Kiều Kiều cũng là một trong những người bị hại trong đường dây buôn người ở trấn Đại Danh này.”
“Có một số thứ cần chi tiết hơn thì đến sở cảnh sát, trực tiếp phỏng vấn cảnh sát Dương, Dương Nghị.”
Vân Tường đi theo Khương Chi vào đây vừa nghe thấy cô nói mấy lời này, cô ấy đã hít vào một hơi khí lạnh, đôi mày liễu nhíu lại: “Bà chủ, chúng ta khó mà đăng tin này, rất dễ rước họa vào thân!”
Khương Chi khẽ cười: “Trấn Đại Danh nhóm lửa tự thiêu, ai cũng không trốn được, bây giờ còn có dư luận trong xã hội, nếu có cháy cũng không cháy đến chỗ chúng ta.”
Lẽ ra bọn buôn người kia phải bị trừng trị sớm hơn, vì vậy chuyện này càng làm ầm ĩ lên thì càng tốt.
Phó Đông Thăng gật đầu, trên mặt vô cùng nghiêm túc.
DTV
Ông ấy biết bà chủ của mình giao thiệp rộng rãi, vả lại thế lực đen tối ở trấn Đại Danh này đúng là phải bị công bố đả kích một phen, nói không chừng còn có tác dụng g.i.ế.c gà dọa khỉ, để bọn chúng biết kiêng kỵ hơn.
Ngón tay mảnh khảnh của Khương Chi gõ nhẹ lên mặt bàn, cô quay đầu nhìn Vân Tường, giọng nói rất thản nhiên: “Còn một việc nữa, tôi chuẩn bị mở một xưởng may, tôi muốn để Vân Tường đến đó làm phó xưởng.”
Vân Tường giật mình: “Phó xưởng sao?”
Phó Đông Thăng cũng sững sờ nhưng sau đó ông ấy lại cười khổ: “Bà chủ, cô làm như vậy chẳng phải muốn làm khó tôi sao? Hiện tại Vân Tường là người phụ trách vận hành máy in trong nhà xuất bản, tuy chúng ta đã tuyển dụng thêm hai trợ lý hỗ trợ nhưng vẫn không thể gánh nổi số lượng in ấn rất lớn của nhà xuất bản. Bây giờ cô còn muốn đưa Vân Tường đi, vậy nhà xuất bản của chúng ta phải làm thế nào?”
Đuôi mắt Khương Chi hơi nhếch lên, cô cười nói: “Chỉ cần Vân Tường đồng ý đi thì vẫn có cách khác để xử lý khó khăn này. Thế nào, bà có hứng thú không?”
Lần trước, bộ váy nhung màu đen mà Vân Tường đã làm cực kỳ tốt, đủ thấy được bà ấy có tài năng, nhân tài như vậy lại phải dính chặt với máy in trong nhà xuất bản thế này thì rất đáng tiếc. Vả lại khí chất và dáng vẻ bên ngoài của Vân Tường rất tốt, nếu mở xưởng may quần áo, để bà ấy tự làm người mẫu cũng tốt.
Còn về nhà xuất bản, bây giờ đã bắt đầu bước vào trạng thái ổn định, cộng thêm (Truyện Anh Hùng Xạ Điêu) bùng nổ thì nhà xuất bản Thanh Phong Du sẽ nổi tiếng, cô không sợ không tuyển được thợ in.
Nói tóm lại, điều Vân Tường đến xưởng may sẽ càng thể hiện được giá trị tài năng của bà ấy.
P/s: Hôm nay dừng ở đây nha cả nhà, mai có chương mới mình lại đăng tiếp ah