Nếu giờ đã có ý tưởng như vậy, thì việc quan trọng nhất bây giờ chính là nhanh chóng mua thêm hai chiếc máy in ấn.
Khương Chi khẽ cau mày, trong lòng âm thầm loát lại tất cả các ý tưởng của mình.
An Thiên Tứ cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, nhưng mà lại không biết nên nói gì để điều chỉnh không khí, cho nên chỉ đàng khô khan nói: “Qua trận mưa to này, nạn lợn rừng coi như đã bị ngăn cản, hai ngày nữa tôi sẽ trở lại thôn Khương gia để dạy học.”
Hai mắt Tiểu Qua sáng lên, hâm mộ nói: “Thầy An muốn quay về dạy học ạ? Em cũng muốn được đi học.”
An Thiên Tứ cười nói: “Đợi anh trai của em khỏe lại là có thể quay về, đến lúc đó hai anh em các em có thể cùng nhau đi học được rồi.”
“Vâng!” Tiểu Qua gật đầu thật mạnh, cười toe toét, còn vươn tay kéo tay Tiểu Diệu, nhưng khi nghĩ đến anh cả Hổ Tử vẫn không chịu quay về thì nụ cười trên mặt lại nhanh chóng nhạt đi, cả người đều trở nên uể oải.
An Thiên Tứ sửng sốt, không hiểu hỏi: “Sao thế?”
Tiểu Diệu quay đầu nhìn Tiểu Qua, suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, mẹ có thể dẫn con đi tìm anh cả được không?”
Khương Chi hơi kinh ngạc một chút, sau đó cau mày không đồng ý nói: “Với tình hình hiện tại của con thì sao có thể ra ngoài được? Vết bỏng là loại vết thương dễ bị cảm nhiễm nhất, mẹ phải chịu trách nhiệm cho sức khỏe của con. Nếu không, đợi sau khi con khỏi bệnh, được xuất viện rồi, nếu Hổ Tử vẫn không chịu về nhà với mẹ thì mẹ sẽ dẫn con đi gặp anh cả con, được không?”
Nghe vậy Tiểu Diệu cũng không bướng bỉnh, chỉ mím môi gật đầu.
An Thiên Tứ cũng không ở bệnh viện lâu, ngồi thêm một lúc nữa thì cũng đúng dậy chào rồi ra về.
Khương Chi đưa anh ấy đến cửa phòng bệnh, An Thiên Tứ cũng không vội rời đi.
Anh ấy nhanh chóng liếc nhìn Khương Chi, sau đó ánh mắt trở lên nghiêm túc, trên khuôn mặt đẹp trai cũng không có nụ cười, chậm rãi mở miệng hỏi: “Khương Chi, mấy ngày nay khi cô và anh Thi cùng nhau mất tích, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Thực ra trong lòng anh ấy muốn hỏi là: Khương Chi, có phải em thích anh Thi rồi không?
Nhưng mà anh ấy cũng không hỏi ra câu nói đó.
Sắc mặt Khương Chi bình tĩnh nhìn về phía An Thiên Tứ, khiến anh ấy vô thức siết chặt nắm tay, cả người căng thẳng, theo bản năng liếc mắt đi chỗ khác, không dám nhìn thằng vào mắt cô.
Khương Chi cũng là người dứt khoát, mở miệng, bình tĩnh nói: “Tiểu Diệu, Tiểu Qua là con của Thi Liên Chu”.
Nếu như ba của đứa trẻ đã biết tất cả mọi chuyện thì cô cũng không cần thiết phải che giấu nữa.
Ngược lại, có đôi khi thân phận của Thi Liên Chu sẽ mang đến cho cô một tầng quyền lợi, cô cũng không phải người tự cho là thanh cao, cũng không cảm thấy việc bản thân cáo mượn oai hùm là chuyện gì đáng xấu hổ cả.
Các mối quan hệ chính là một dạng sức mạnh giả thuyết của mỗi một người.
Tuy nhiên, có lẽ vì trong lòng nảy sinh tình cảm với anh ấy, so với việc dùng tên tuổi của Thi Liên Chu để mưu lợi cho bản thân thì cô càng hy vọng rằng một ngày nào đó trong tương lai, cô có thể sóng vai đứng ngang hàng với Thi Liên Chu, trở thành người vai kề vai, sát cánh với anh ấy.
Cô cũng sẽ không chủ động nhắc đến chuyện Thi Liên Chu là ba của mấy đứa trẻ, nhưng cũng sẽ không cố ý giấu diếm.
Nghe được những lời này của cô, An Thiên Tứ không khỏi há hốc mồm, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.