Nhà của Trương Uy là căn hộ ở khu tập thể.
Ông ta đỗ xe, dẫn Khương Chi và Phó Đông Thăng bước vào tòa nhà, màu sắc lan can ở mấy căn hộ dưới tầng trệt đều đã phai màu, tất nhiên đây là khu nhà ở cũ.
Lên đến lầu ba, đi qua một hành lang rất dài, sau đó dừng lại ở trước cửa một căn hộ.
Trương Uy vỗ mạnh lên cửa: “Tú Nhi, mở cửa.”
Rất nhanh sau đó một người phụ nữ đeo tạp dề, tay vuốt tóc ra mở cửa, nhìn cô ta rất trẻ trung, người trắng trẻo, thanh tú, không giống vợ của Trương Uy lắm, nhìn thế nào cũng thấy nhỏ tuổi hơn ông ta rất nhiều.
Vẻ mặt người tên Tú Nhi vô cùng thắc mắc, cô ta nhìn Trương Uy rồi nhìn về phía Khương Chi và Phó Đông Thăng: “Sao anh lại trở về rồi? Họ là ai?”
DTV
Trái lại, Trương Uy không hề che dấu sự yêu thích của ông ta với vợ mình, ông ta đưa tay sờ bụng cô ta: “Thế nào rồi? Đứa nhỏ không quấy phá em chứ?”
Tú Nhi phì cười một tiếng với ông ta, sau đó nhìn về phía Khương Chi và Phó Đông Thăng: “Hai người là bạn của lão Trương sao? Vào nhà đi!”
Khương Chi gật đầu, đi vào nhà, kết cấu của căn hộ rất nhỏ, trong phòng đầy đồ vật, gần như không có chỗ đặt chân nhưng điều mà cô chú ý chính là người phụ nữ tên Tú Nhi kia đang mang thai.
Cô nhớ trong thôn tin hồ sơ có nói Trương Uy không có con nên mới mua một đứa bé.
Thảo nào trong khi ông ta vất vả mua đứa bé nhưng chỉ với một gói t.h.u.ố.c lá thì đã chịu dẫn cô đến đây, hóa ra là do mới cưới vợ, có vợ có con của riêng mình rồi thì đứa bé được mua về kia cũng không còn quan trọng nữa.
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Khương Chi trở nên u ám.
Lúc này Trương Uy nói: “Họ đến gặp Hiểu Đông. Hiểu Đông đâu rồi?”
Tú Nhi không hiểu chuyện gì: “Gặp Hiểu Đông làm gì?”
Trương Uy cũng không muốn giải thích nhiều như vậy, ông ta khoác tay nói: “Em quản nhiều như vậy làm gì? Mau gọi Hiểu Đông ra đi!”
Tú Nhi mất hứng chép miệng, cô ta đi đến trước cửa một phòng, gõ cửa liên tục, cất cao giọng: “Hiểu Đông, Hiểu Đông mau ra đây! Cha mày tìm mày kìa! Hiểu Đông!”
Phó Đông Thăng lẳng lặng nói: “Chẳng phải nói đứa nhỏ nhát gan sao?”
Trương Uy nghe nói như vậy thì trên mặt cũng không còn sáng sủa nữa: “Em nhỏ giọng chút! Em sợ người khác không nghe thấy à?”
Tú Nhi vừa nghe nói xong, trong chớp mắt sắc mặt cô ta trở nên không vui, lạnh lùng hừ một tiếng, cởi tạp dề trên người mình, vứt xuống đất, lắc m.ô.n.g đi vào một căn phòng khác, vừa đi vừa mỉa mai: “Thế nào? Một đứa bé được mua về còn quan trọng hơn đứa bé trong bụng tôi nhỉ?”
Tiếp theo đó là một tiếng “rầm”, cửa phòng đóng kín lại, cũng ngăn cách Tú Nhi đang không vui trong đó.
Trương Uy cảm thấy khó thở, ông ta vừa muốn nói gì đó thì đứa nhỏ ở trong phòng đã mở hé cửa.
Một đứa bé trai hoảng hốt nhìn về phía Trương Uy xuyên qua khe cửa nhỏ, yếu ớt gọi: “Cha… Cha.”
Trương Uy không muốn nhìn thấy đứa nhỏ trong dáng vẻ này, ông ta cau mày nói: “Đi ra đây!”
Trương Hiểu Đông cũng không dám phản bác, cậu bé đẩy cửa bước ra.
Ánh mắt của Khương Chi dừng lại trên người đứa nhỏ.
Đứa nhỏ này cao hơn Tiểu Qua một chút, gương mặt tròn, đáng tiếc lại không cười vui vẻ mà là đang khiếp đảm.
Chỉ liếc qua một cái, Khương Chi lập tức xác định đứa nhỏ này không phải Trụ Tử, vì cô không tìm thấy một chút dấu vết nào giống cô hay Thi Liên Chu trên gương mặt đứa bé này, chỉ có thể nói đường nét trên gương mặt rất bình thường, cũng không biết là con nhà nào ở thôn Khương Gia.
Khương Chi thất vọng vô cùng.
Trương Uy nói: “Tôi đã nói nó không phải đứa nhỏ nhà cô rồi. Thôi, các người đi đi! Tôi không tiễn.”
Ông ta còn phải đi dỗ dành vợ mình nữa.
Khương Chi ngước mắt nhìn ông ta, cô cũng không muốn nói nhiều với hạng người này nên lập tức quay người đi ra ngoài.