Sắc mắt của Mẫn Tử Nghi hoàn toàn thay đổi!
Bình thường anh ta dựa vào cha anh ta, cho nên mới bắt nạt người khác, nếu như cha anh ta ngã ngựa, sao anh ta còn có thể làm con trai bí “Vô cùng uy phong” được nữa chứ? Nhưng mà đặc phái viên đến từ Bắc Kinh? Sao anh ta không biết?
Thua người không thua trận.
Mặc dù Mẫn Tử Nghi lo lắng trong lòng, nhưng ngoài miệng anh ta vẫn không cam chịu thua thế: “Cô nói bậy nói bạ cái rắm gì thế? Có người nào trong trấn Đại Danh không biết chuyện cha tôi sắp thăng chức chứ? Nếu không thì cô nghĩ khu phố Tụ Hoa này là thành tích của ai?”
Khương Chi đột nhiên khẽ chậc một tiếng, ánh mắt lạnh lùng: “Hay là anh đi hỏi bí thư đảng ủy Lưu Đông Nguyên thử đi?”
Mẫn Tử Nghi lập tức cảm thấy lạnh sống lưng, thân thể anh ta khẽ run lên, trên trán cũng toát ra một lớp mồ hôi dày.
Bây giờ Lưu Đông Nguyên vẫn chưa nhậm chức, cha anh ta còn chưa được thăng chức, phố Tụ Hoa vốn là thịt trong chén của Lưu Đông Nguyên, mà anh ta lại mở miệng lớn tiếng nói ra chuyện này giữa phố, một khi truyền đến tai Lưu Đông Nguyên, cho dù là cha anh ta thì cũng sẽ có chuyện!
Đám đông tụ tập lại đây vì tò mò nhìn Khương Chi với ánh mắt sùng bái, thậm chí còn nghe thấy những tiếng nghị luận nho nhỏ.
“Đây là con gái nhà ai vậy? Sao mà nói chuyện lợi hại như vậy chứ? Nhìn đem, cô ấy dọa Mẫn Tử Nghi sợ đến như vậy, ôi, tôi ở trấn Đại Danh nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Mẫn Tử Nghi thua thiệt đó, ha hả.”
“Ai nói không đúng chứ, Mẫn Tử Nghi quen thói phách lối, ngày thường có ai không nể mặt cha của anh ta mà nói chuyện nhỏ nhẹ với anh ta chứ?”
“Nhưng mà cháu gái này nói thật à? Bí thư Mẫn thật sự bị điều tra sao?”
“Chuyện này thì tôi không rõ, nhưng mà sự việc ở đồn cảnh sát càng ngày càng nghiêm trọng, đoán chừng bọn họ không lấy lòng cấp trên được rồi.”
“...”
Mấy tin tức bàn tán trong giới quan chức quyền thế luôn có thể đốt cháy trái tim của những người bình thường, nếu như là ngày thường thì không ai dám nói, nhưng lúc này một khi đã nhắc đến chủ đề này rồi, thì giống như một ngọn lửa đốt cháu cánh đồng, không thể nào ngăn cản được.
Mẫn Tử Nghi cũng không bị điếc, nghe một đám “Dân đen” nghị luận, sắc mặt anh ta lúc trắng lúc xanh.
Cha anh ta thật sự bị điều tra rồi sao?
Khi ý nghĩ này thoáng qua đầu Mẫn Tử Nghi, anh ta cảm thấy cơ thể cứng đờ, tim đập như trống.
Không thể nào!
Đôi mắt của Mẫn Tử Nghi lóe lên, đột nhiên, anh ta lại nhớ đến dáng vẻ tiều tụy của mẹ anh ta mấy ngày nay, lại không dám chắc chắn.
Không được, anh ta phải về nhà hỏi một chút.
Nghĩ như vậy, Mẫn Tử Nghi liền quay đầu nhìn người phụ nữ trán đầy m.á.u đang té ngã trên mặt đất rồi nói: “Vân Tường, mấy ngày nữa tôi sẽ quay lại, tiền, mấy người phải gom đủ cho tôi trong mấy ngày này, nếu không thì tôi sẽ cho mấy người biết tay!”
Dứt lời, Mẫn Tử Nghi nhìn Khương Chi một cái, anh ta muốn dọa nạt mấy câu, nhưng khi đối diện với ánh mắt của cô thì anh ta lại không dám nói gì.
Anh ta thầm chửi mình xui xẻo, sau đó gọi đàn em của mình rồi nhanh chóng rời khỏi phố Tụ Hoa.
Trò vui đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Vân Tường ôm đầu, loạng choạng đứng dậy, Phó Đông Thăng vội vàng bước đến đỡ nhưng lại bị bà ấy ngăn lại.