Ông ấy quay đầu nhìn lão Hầu và Tăng Mỹ Mỹ đang căng cứng cả người, lại quay đầu nhìn Khương Chi đang bình tĩnh chờ ông ấy báo giá. Ông Lý nhắm mắt, cắn chặt răng, giơ lên một ngón tay: “Một vạn đồng! Nếu cô muốn, tôi sẽ để lại tất cả máy móc trong xưởng dệt lại cho cô.”
DTV
Khương Chi cau mày, không nói gì, cô quay người muốn đi ngay.
Lão Hầu thấy vậy thì quýnh quáng, vội nói: “Ôi, đã là lúc nào rồi, xưởng trưởng Lý, ông thành thật chút đi, tránh cho sau này công xưởng sẽ phải bị đập bỏ trong tay mình, lại không trả nổi tiền lương đang nợ công nhân, mỗi ngày đám đông công dân đều vây lại đây kiếm chuyện, trong lòng ông sẽ thoải mái sao?”
Tăng Mỹ Mỹ cũng than thở nói: “Xưởng trưởng, bây giờ có thể bán được công xưởng mới là quan trọng.”
Sắc mặt ông Lý thay đổi mấy lần, vẻ mặt đau khổ nói: “Đồng chí, tôi thật sự không phải tăng giá bất ngờ mà vì bây giờ công xưởng đã khất nợ ba tháng tiền lương của công nhân, một người cũng phải hơn một trăm đồng, mà công xưởng có hơn bốn mươi công nhân thì cũng phải hơn bốn ngàn đồng rồi, lại cộng thêm nợ vật liệu, cộng lặt vặt lại cũng hơn một vạn.”
Nói một lát, ông Lý gần như đã muốn khóc lên.
Ông ấy từng là một quản đốc của công xưởng quốc doanh cao cao tại thượng nhưng bây giờ đã phải lưu lạc đến hoàn cảnh thế này, sự chênh lệch quá lớn, trong lòng cảm thấy nặng nề đến sắp chết, nếu có thể, làm sao ông ấy có thể bỏ đi sự nghiệp nhiều năm nay, bán xưởng dệt cho người ta thế này?
Khương Chi lắc đầu, nói rất bình tĩnh: “Tôi nghe người ta nói ông muốn bán với giá bảy ngàn nên mới đến hỏi. Một vạn đồng sao? Tôi cũng không phải kẻ coi tiền như cỏ rác. Hiện tại công xưởng thua lỗ, mắc nợ nhiều như thế, xem như tôi mua lại công xưởng này thì có lợi ích gì? Trong khi danh tiếng của công xưởng cũng không được tốt.”
Đúng là trong tay cô có một vạn đồng nhưng nếu có thể mua vào với giá thấp thì sao phải xem tiền như cỏ rác?
Cô là người làm ăn, mà làm ăn thì không thể thương hại chúng sinh khó khăn.
Bảy ngàn đồng, đó là cái giá thấp nhất ông Lý đã tính toán, thanh toán tiền lương cho công nhân rồi thì vẫn chưa đủ trả tiền vật liệu.
Lão Hầu cũng không để ý nhiều như vậy, ông ấy nghe Khương Chi nói muốn mua với giá bảy ngàn thì đã cười tươi đến mức chỉ thấy răng mà không thấy mắt đâu. Lão Hầu vội vàng khuyên: “Xưởng trưởng Lý, bây giờ đã là lúc nào rồi mà ông còn làm bộ làm tịch? Bảy ngàn đồng đã đủ trả tiền lương cho tất cả công nhân rồi!”
Công nhân đều có người già, trẻ nhỏ trong nhà, công xưởng tạm thời dừng hoạt động thì không nói nhưng có thể được nhận tiền đến tay, được ăn cơm no mới là quan trọng.
Ông Lý nghe thấy như vậy thì rất buồn, lão Hầu là công nhân lâu năm trong xưởng, mà ông ấy đã nói như vậy cũng đủ để thấy được xưởng dệt Hằng Sướng đã thật sự đi vào đường cùng rồi, cho dù tiếp tục trì hoãn nữa cũng không nhận được kết quả gì tốt cả.
Tăng Mỹ Mỹ dùng cánh tay khỏe mạnh của mình vỗ vai ông Lý, cái vỗ này khiến lưng ông Lý phải còng lưng thêm một ít.
Bà ấy cười khổ nói: “Được rồi, cũng đừng kiên trì nữa, nhanh chóng quyết định để có thể bàn giao cho xong, nếu không xử lý tốt, rất có thể chúng ta còn phải ngồi tù, việc cần thiết trước mắt là thanh toán tiền lương còn nợ cho công nhân, cũng không thể khiến những người từng công tác trong xưởng chịu uất ức.”
Dường như lời nói này đã đ.â.m trúng xương sườn mềm của ông Lý, ông ấy cúi đầu xuống, giọng nói như mềm ra: “Bán đi! Bán rồi cũng bớt lo.”
Có câu nói này của ông Lý, quá trình tiếp theo được tiến hành vô cùng nhanh chóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-271.html.]
Lúc Khương Chi ra khỏi cửa, trong túi của cô có một vạn đồng tiền mặt, ngoài ra còn có những giấy tờ chứng minh khác, vốn dĩ cô mang theo để xử lý làm hộ khẩu cho tiện lợi, không ngờ lúc này lại thuận tay làm một vụ mua bán.
Không bao lâu sau, một bản “thỏa thuận chuyển nhượng công xưởng” còn tỏa ra mùi mực đã rơi vào tay Khương Chi.
Trên bản thỏa thuận đã ghi rõ thông tin “người mua” “người bán”, số tiền chuyển nhượng đã bao gồm khoảng đất trống và máy móc trong xưởng, tất cả có giá bảy ngàn đồng. Dưới sự chứng kiến của lão Hầu và Tăng Mỹ Mỹ, Khương Chi và ông Lý đã đóng dấu lên bản thỏa thuận.
Ông Lý sờ vào bản thỏa thuận, trong mắt ông ấy như chứa lệ nóng, mà dường như tóc trắng trên đầu ông ấy đột nhiên càng nhiều hơn.
Ông Lý đã cố gắng hơn nửa đời người vì công xưởng, không ngờ kết quả sẽ thế này, còn không đủ tiền trả tiền vật liệu, nói không chừng đã một bó tuổi thế này mà vẫn phải ngồi tù, chỉ sợ người nhà cũng phải chịu khổ.
Khương Chi đánh vào bàn tay của Tiểu Ngự đang muốn cầm bản thỏa thuận, cô ngước mặt nhìn ông Lý và Tăng Mỹ Mỹ, giọng nói thong dong và bình thản: “Các vị thu dọn đồ đạc của mình đi, ngày mai tôi sẽ chính thức nhận công xưởng, không có vấn đề gì chứ?”
Tăng Mỹ Mỹ lắc đầu, vốn dĩ bà ấy chỉ là xưởng phó, nhậm chức cũng không được mấy năm, tình cảm với công xưởng không sâu sắc bằng ông Lý.
Lúc Khương Chi quay người muốn rời đi, thì tiếng nói khẩn thiết như đang cầu xin của ông Lý đã vang lên từ phía sau: “Đồng chí Khương, tôi có thể cầu xin cô một chuyện không?”
Đôi mắt đẹp của Khương Chi hơi nheo lại nhìn ông ấy.
Ông Lý bị ánh mắt của cô làm cho e ngại nhưng ông ấy vẫn nhắm mắt nói: “Đồng chí, các công nhân trong xưởng đều là những người chân thật, chịu khó, mà họ cũng thành thạo cách vận hành máy móc trong xưởng. Cô xem cô nhận công xưởng rồi, vậy có thể tiếp tục thuê họ làm việc không?”
Lão Hầu vừa nghe thấy như vậy thì đưa tay lên lau khóe mắt, ông ấy kích động thốt lên: “Xưởng trưởng Lý…”
Ông Lý cười khổ một tiếng, khoát tay: “Ông còn gọi xưởng trưởng cái gì, mấy người các ông đã đi theo công xưởng làm việc nhiều năm nay cũng không có nghề nghiệp gì khác, nếu rời khỏi công xưởng rồi thì đi đâu kiếm cơm ăn đây?”
Tuy Tăng Mỹ Mỹ có dáng người cao lớn thô kệch nhưng tính tình lại mềm yếu, vì vậy vừa nghe nói đến đây thì nước mắt đã không kìm được mà rơi xuống.
Khương Chi rủ mắt xuống, rất lâu sau đó mới nói: “Thật sự ngại quá xưởng trưởng Lý, tiếp theo tôi cũng không dự định tiếp tục làm xưởng dệt, mà tôi muốn làm xưởng may, có lẽ cũng có thể giữ lại một số công nhân có khả năng may vá nhưng không thể giữ lại toàn bộ công nhân.”
Cô là người làm ăn mà không phải mở cửa từ thiện.
Theo sự tiến bộ của thời đại, quần áo may sẵn có kiểu dáng đẹp sẽ dần dần đi vào tầm mắt của người dân, việc mọi người mua vải mang đến chỗ thợ may sẽ trở thành quá khứ.
Biểu cảm của ông Lý chính là sụp đổ nhưng ông ấy điều chỉnh lại cảm xúc, vội nói: “Có thể dùng được mấy người cũng được, không sao cả! Hầu hết các công nhân nữ trong xưởng đều có khả năng sử dụng máy may, ngày mai tôi sẽ gọi họ đến chờ để cô phỏng vấn họ, được không?”
Khương Chi gật đầu và rời đi ngay sau đó.
Tăng Mỹ Mỹ nhìn theo bóng lưng của Khương Chi, cảm thán nói: “Tuổi còn trẻ mà bản lĩnh không nhỏ, một công xưởng lớn như vậy nhưng nói mua là mua ngay. Ông nói xem, đều là phụ nữ cả nhưng vì sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?”