Mục lục
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không được!

Cô đến thế giới này chính là để thay đổi số phận, cô quyết không thể để Trụ Tử trở nên u ám cả đời này được.

Tuyệt đối không được!

Khương Chi chạy hồng hộc đến bệnh viện, tìm đến y tá phụ trách đăng ký: “Đồng chí, tôi muốn hỏi thăm một đứa bé trai bị phỏng được đưa đến đây hôm qua đang nằm ở đâu ạ? Phụ huynh của đứa nhỏ là Trương Thuận và Vương Ngọc Mẫn.”

Y tá nói: “Cô chở một lát, tôi giúp cô kiểm tra.”

Khương Chi nóng lòng chờ đợi, dường như cả người cô đều run rẩy mà không khống chế được.

Một lúc sau, y tá ngẩng đầu nhìn cô, nói: “Cô đến chậm rồi, họ đã chuyển viện, vì bệnh viện ở thị trấn chúng tôi không chữa trị được nên rạng sáng hôm nay, họ đã chuyển lên huyện Thấm rồi, nếu cô muốn tìm thì hãy đến bệnh viện nhân dân huyện Thấm.”

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Khương Chi, trong lòng bàn tay cô cũng ướt nhẹp, nhịp tim chợt nhanh chợt chậm, cổ họng cũng căng theo từng đợt.

Không trị được?

Không trị được là có ý gì?

Khương Chi chỉ cảm thấy m.á.u nóng trào ngược lên đầu, giọng cô cũng khàn đi: “Không trị được? Vì sao không trị được?”

Y tá nhíu mày, không nhịn được nói: “Đứa nhỏ bị phỏng trên diện rộng, thiết bị y tế ở đây không đầy đủ, thuốc men cũng thiếu thốn, làm sao trị được?”

Khương Chi không nói thêm lời nào, cô lập tức chạy ra khỏi bệnh viện.

Cô chợt phát hiện trên mặt mình đã ẩm ướt và lạnh lẽo, vừa giơ tay gạt một cái, hóa ra là nước mắt đã rơi.

Cho dù cô biết trước Trụ Tử sống sót nhưng kết quả lại vô cùng đau đớn, vô cùng thê thảm.

Khương Chi lau sạch nước mắt, hít sâu một hơi rồi đi thẳng một đường đến tìm Khương Trường Hưng. Lúc này Khương Trường Hưng đang ngồi xổm ở ven đường, hút từng hơi thuốc lá, vừa nhìn thấy Khương Chi đến, anh ấy đã lập tức đứng lên: “Xử lý xong hết rồi sao? Vậy chúng ta quay về đúng không?”

“Không. Em phải đến huyện Thấm. Anh Trường Hưng, anh đưa em đến bến xe đi! Chiều nay Tiểu Qua tan học thì về nhà anh, ngủ chung với Dược Tiến. Đây là tiền ăn. Nhất định gia đình anh phải giúp em chăm sóc tốt cho Tiểu Qua, em tin tưởng anh và chú Đức Hải, được không?”

Khương Chi rút một tờ mười đồng ra, giọng điệu trịnh trọng, nghiêm túc.

Bây giờ cô bắt buộc phải đi đến huyện Thấm một chuyến.

Tuy cô không phải bác sĩ nhưng cô còn có hệ thống, cô có được thuốc men và thiết bị y tế vượt xa trình độ chữa trị của thế giới này, nhất định cô phải cứu Trụ Tử, đứa nhỏ cũng là con của cô!

Khương Trường Hưng giật mình vì những lời trịnh trọng nghiêm túc của Khương Chi, anh ấy vội khoác tay, nói: “Em có chuyện gì thì đi đi, Đản… Tiểu, Tiểu Qua ở lại nhà anh, em không cần lo lắng. Tiền này thì không cần, thật sự không cần.”

Khương Chi kiên quyết muốn đưa tiền, cô nhảy lên xe bò: “Anh Trường Hưng, anh mau đưa em đến bến xe đi!”

Khương Trường Hưng thấy sắc mặt cô rất khó coi nên cũng không dám chậm trễ, anh ấy vội đánh xe bò chạy về phía bến xe.

Vừa đến bến xe, Khương Chi đã lập tức nhảy xuống, chạy vào trong.

Khương Chi không kịp quan sát bến xe, chạy thẳng vào tìm nhân viên công tác mua vé xe đến huyện Thấm, một vé bốn đồng, thời gian trên vé là đúng hai giờ. Cô lại nhìn đồng hồ trên tay mình, bây giờ chỉ mới một giờ bốn mươi.

Hành khách ở bến xe rất nhiều, phải luồn lách, chen chúc nhau.

DTV

Khương Chi vuốt tấm vé xe hơi cứng trên tay mình, cô đứng trước hàng ghế gỗ dài chờ xe đến.

Trong lòng cô chỉ có suy nghĩ về Trụ Tử, đầu óc nặng nề, chân đứng không vững, mãi đến khi tiếng còi xe rất dài vang lên, cô nhìn lên mới thấy một chiếc xe khách màu đỏ sẫm từ đằng xa chạy đến gần.

Xe đến rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK