“Con không đi.” Hổ Tử rút vào bên người Cận Phong Sa, trợn mắt với Khương Chi.
Cận Phong Sa nhìn bầu không khí giữa hai mẹ con đã dịu đi nhiều, trong ánh mắt cũng mang theo chút ý cười, anh ấy hy vọng hai người có thể yên ổn, nếu vẫn luôn dằn vặt nhau thì sao có thể sống tốt được chứ?
Bỗng nhiên, Hổ Tử như chợt nhớ tới điều gì, tròng mắt xoay chuyển: “Lão Cận, Dư Hồng Mai đâu?”
Vừa nói tới Dư Hồng Mai, ý cười trên mặt Cận Phong Sa nhạt đi thấy rõ.
Anh ấy nói: “Đi rồi.”
Hổ Tử kinh ngạc đến há hốc miệng: “Đi rồi?? Vì sao cô ta lại đi? Không phải cô ta mong đợi kết hôn với ba sao?”
Cận Phong Sa ho nhẹ một tiếng, nhìn Hổ Tử bằng ánh mắt “Kỳ cục”: “Con nít con nôi, bớt lo chuyện người lớn, con mới 4 tuổi, sao cứ mở miệng là kết hôn này kết hôn nọ, chẳng ra sao?”
Hổ Tử trợn trắng mắt, vòng tay khoanh trước n.g.ự.c nhỏ nói: “Còn không phải do ba nhắc tới trước.”
Cận Phong Sa cứng họng không nói được gì.
Sau khi Dư Hồng Mai biết Hổ Tử bị bắt cóc thì lộ ra bộ mặt xấu xa, cô ta làm ầm lên không cho anh ấy lấy tiền đi chuộc người, thậm chí không được quản chuyện này nữa, dù sao cũng không phải là con trai ruột của anh ấy, còn tiêu tiền nữa thì đúng là coi tiền như rác!
Anh ấy không thể nghe nổi, trong lúc tức giận đã đuổi người đi.
Một người phụ nữ như cô ta, là kẻ làm loạn gia đình điển hình, ngu ngốc mới cưới cô ta về.
Khương Chi không có hứng thú với chuyện tình cảm của Cận Phong Sa, cũng không hỏi nhiều.
Cận Phong Sa lại hỏi thêm về những chuyện liên quan tới việc Hổ Tử bị bắt cóc, biết Vương Bằng Phi, Vương Tông Phường đều đã bị bắt giữ quy án, cũng không tiếp tục truy đuổi vấn đề này.
Anh ấy nghĩ tới còn An Thiên Tứ ở bệnh viện, nói: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta ra ngoài ăn bữa cơm, rồi tôi lại đưa cô về bệnh viện nhé?”
Khương Chi lắc đầu, khách sáo nói: “Không cần đưa, trở về ăn cơm cũng vậy.”
Nghe vậy, Cận Phong Sa mím môi, vết sẹo trên mặt khẽ động, nhưng lại không nói thêm gì nữa.
Hổ Tử vẻ mặt hận sắt không thành thép nói “Sai” một tiếng: “Lão Cận, sao ba lại không có tương lai như vậy, bà ấy không cho ba đi, thì ba cứ lì lợm sống c.h.ế.t đi theo là được, ba không biết bà ấy đánh người giỏi như thế nào đâu, chắc chắn sẽ không thích người đàn ông kêu mẹ mẹ như ba đâu.”
Cậu bé thể hiện dáng vẻ thở dài, đột nhiên có chút nghi ngờ vai trò “Bà mối” của cậu bé.
Nghe câu nói cắt ngang của Hổ Tử, trên khuôn mặt ngăm đen của Cận Phong Sa lộ ra một tia buồn cười đến đỏ mặt, anh ấy cẩn thận lén liếc nhìn Khương Chi, lại thấy trên mặt cô không hề có chút thẹn thùng nào, cũng như hoàn toàn bỏ ngoài tai lời của con.
Thái độ này của Khương Chi như một gáo nước lạnh, lập tức dập tắt những suy nghĩ ngọt ngào đang dâng trào trong lòng Cận Phong Sa.
Anh ấy cười khổ một tiếng, nói: “Mọi người đi đường chậm chút, có chỗ nào cần giúp đỡ thì có thể tới xưởng luyện thép tìm tôi.”
Hổ Tử nhìn dáng vẻ của Cận Phong Sa, nhịn không được bĩu môi, trong lòng có chút mất hứng nói: “Cũng không phải con không quay lại, nhìn ba như vậy, haz, thật mất mặt! Đợi con khám bác sĩ xong sẽ trở về, buổi tối còn ngủ chung với ba!”
Nghe Hổ Tử nói lý lẽ, Cận Phong Sa cười xoa đầu cậu bé, lại không lên tiếng trả lời.
Anh ấy biết, từ giờ trở đi anh ấy cần phải quen với những ngày không có con trai bên cạnh.
Khương Chi cũng không quan tâm tới sự thân thiết giữa Hổ Tử và Cận Phong Sa, khi rời khỏi, cô quay đầu lại nhàn nhạt nói: “Nếu anh không muốn kết hôn với Dư Hồng Mai, thì nên chú ý tới tình hình của mẹ anh nhiều hơn.”