Vẻ mặt Hồ Vĩnh Chí hơi do dự nhưng nghĩ đến bản lĩnh của Khương Chi nên anh ấy không giấu diếm mà nói thẳng: “Hẳn là món đồ được đào ra từ hầm mộ, là vật phẩm được chôn theo.”
Hồ Vĩnh Chí rất mẫn cảm với những đồ vật được đào ra từ hầm mộ, vì đã tiếp xúc lâu dài nên chỉ cần liếc nhìn qua thì đã phát hiện nó có nguồn gốc từ chỗ nào.
Hồ Vĩnh Chí thấy Khương Chi chỉ híp mắt mà không nói chuyện, anh ấy cho rằng cô bài xích những đồ vật từ trong mộ nên vội nói: “Bà chủ, nếu cô không thích thì nhanh chóng bán ra ngoài đi, không cần thiết giữ lại trong cửa hàng.”
Những món đồ trong mộ luôn mang xui rủi.
Khương Chi nghe anh ấy nói thì cười.
Bình thường không nên chạm vào những vật thuộc loại đồ cổ mới, bởi vì hành vi mua bán cổ vật được khai quật trong hầm mộ là hành vi bị cấm. Đời trước, vì công việc làm ăn của mình mà cô đã có nhiều liên hệ với những người trộm mộ, nếu không thì cô cũng đã không nhận ra Hồ Vĩnh Chí rồi.
Cô không kiêng kỵ điều này, cũng nói cho Hồ Vĩnh Chí biết lai lịch của món đồ.
“Thứ này không phải một vật phẩm được chôn theo người c.h.ế.t tầm thường. Tôi không biết anh đã từng nghe câu “kim ngọc tại cửu khiếu, người c.h.ế.t sẽ tồn tại mãi mãi” chưa?” Khương Chi tung miếng ngọc trong tay mình lên, vẻ mặt cô cười như không cười mà hỏi.
Mà Hồ Vĩnh Chí vừa nghe xong câu này thì sắc mặt cũng thay đổi.
Anh ấy là dân trộm mộ, trước kia phải tự tay sờ qua t.h.i t.h.ể người c.h.ế.t không ít lần nên tất nhiên anh ấy có thể hiểu được lời Khương Chi nói có ý gì.
Miếng ngọc này là nút ngọc mà người xưa dùng để nhét cửu khiếu* trên người của người chết, thời gian lâu dài, nút ngọc này có mối liên kết với thi thể, dẫn đến việc chất ngọc nhiễm máu.
*Cửu khiếu: Trên cơ thể con người có chín lỗ là hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, miệng và hai lỗ bài tiết.
Nhưng Hồ Vĩnh Chí vẫn thắc mắc: “Tôi chỉ biết đến thứ gọi là thiền ngọc* đặt vào miệng của thi thể, còn đây là gì?”
*Thiền ngọc: Miếng ngọc có hình dáng giống con ve.
Khương Chi cười, cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cô cũng không keo kiệt mà sẵn sàng giải thích thắc mắc cho Hồ Vĩnh Chí: “Nếu như tôi không nhìn nhầm thì đây là nút ngọc nhét vào hậu đình, cũng chính là… Nút thí*.”
*Thí: Hậu môn.
Người xưa cho rằng nhét vào cửu khiếu của t.h.i t.h.ể có thể khiến t.h.i t.h.ể trường tồn ngàn năm nhưng nút ngọc cũng mang ý nghĩa rất đặc biệt, phải là ngọc thạch đặc biệt mới có thể dùng làm nút ngọc, và ở những vị trí khác nhau trên cơ thể cũng dùng những nút ngọc khác nhau.
Giống như “thiền ngọc” mà Hồ Vĩnh Chí vừa nói trước đó được cho vào miệng của thi thể, miệng cũng là vị trí nhét ngọc được người xưa xem trọng nhất trong cửu khiếu, tên khoa học là “ngọc hàm”.
Ngọc hàm có hình dáng đặc biệt nhất, bình thường miếng ngọc này được điêu khắc giống như hình con ve, ngụ ý rằng để người đã mất ngậm trong miệng sẽ giống như con ve “kim thiền thoát xác” mà trọng sinh sống lại, mang ý nghĩa truy cầu tinh thần không chết, mang biểu tượng sinh mệnh sẽ tái sinh.
Bắt đầu từ thời Hán, trong miệng ngậm thiền ngọc đã từ một nét văn hóa truyền thống trở thành một nghi thức mai táng.
Còn về phần nút thí mà cô đã nói cũng có chung ý nghĩa với ngọc hàm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-350.html.]
Sở dĩ Hồ Vĩnh Chí còn chưa biết đến nút ngọc cũng không phải do anh ấy nông cạn mà bởi vì nút thí chỉ xuất hiện lần đầu tiên trong top mười phát hiện lớn về khảo cổ vào năm 1992, mà các học giả khi đó cũng hết sức khẳng định nút thí rất có giá trị ở phương diện học thuật.
Trong thoáng chốc, với kiến thức của mình, sắc mặt Hồ Vĩnh Chí đã biến thành trắng xanh lẫn lộn.
Anh ấy nghe Khương Chi giải thích về nút thí, lại nhìn nét mặt cô đang thưởng thức miếng ngọc trong tay mình mà không hề thay đổi sắc mặt thì trong lòng anh ấy không khỏi cảm thấy khâm phục. Hồ Vĩnh Chí cười khổ: “Với tính tình của bà chủ đúng là rất thích hợp xuống hầm mộ.”
Nghe vậy, ánh mắt của Khương Chi đã sáng lên.
Cô nói: “Tôi rất có hứng thú với những thứ này, chờ đến khi nào anh vượt qua chướng ngại tâm lý trong lòng mình thì có thể dẫn tôi đi xem thử.”
Sắc mặt Hồ Vĩnh Chí đã thay đổi mấy lần liên tục, sau cùng trở thành bất đắc dĩ.
Khương Chi cất kỹ miếng ngọc này, cô nhìn về phía Hồ Vĩnh Chí nói rất chắc chắn: “Chuyến này đến thành phố Thanh xem như thắng lợi trở về, anh giỏi lắm!”
Quả nhiên tầm mắt của cô không tệ, có thể nhận ra nhân tài, có thể tuyển một “cửa hàng trưởng” tài ba trong số những “nam nội trợ” rửa tay hầm canh trong nhà. Có Hồ Vĩnh Chí trong cửa hàng của mình, Khương Chi không lo cửa hàng sẽ phá sản.
Trong hai người bọn họ, một người có kinh nghiệm, một người có sự từng trải, sớm muộn gì họ cũng tạo nên tên tuổi lớn trong giới cổ vật.
“Bà chủ, bao giờ chúng ta mở cửa hàng?” Hồ Vĩnh Chí nghe thấy Khương Chi khen ngợi mình thì hơi xấu hổ, anh ấy do dự hỏi.
Anh ấy là một kẻ trộm mộ, thế mà vẫn có một ngày được xé tan mây đen đón lấy ánh sáng, ngẫm nghĩ lại cũng không thể nào tưởng tượng được.
Khương Chi nhíu mày, cô chỉ lên mấy món đầy màu sắc rực rỡ trên mặt đất, nói: “Chúng ta không vội mở cửa hàng, nói thế nào thì cửa hàng của chúng ta cũng không khác gì một tiệm bán đồ cổ, vốn đầu tư vào đó ít nhất cũng phải mấy vạn, huống hồ chắc anh cũng không nghĩ rằng chỉ với một số thứ này đã đủ cho chúng ta mở cửa hàng, đúng không?”
“Chuyến mua cổ vật này của anh cũng chỉ có chiếc bình Bàn Long mạ vàng này là đáng chú ý, trên tay tôi có một ly tước nhưng chỉ với hai thứ này vẫn chưa đủ hấp dẫn khách hàng, vì vậy anh cần phải đi thêm một chuyến đến thành phố Thanh, hay thậm chí là thủ đô.”
DTV
Sau chuyến này, Hồ Vĩnh Chí đã mang về rất nhiều món, điều này làm cô hiểu ra một điều, thời này muốn nhặt nhạnh cổ vật có giá trị tốt trên thị trường cũng quá dễ dàng rồi.
Nói thật thì, trong lòng Khương Chi đã vô cùng ngứa ngáy, thật sự rất muốn đi ra ngoài tung tiền một phen.
Chờ đến cuối năm 80, sau khi thời đại cổ vật hoàn toàn sống lại thì những món đồ chính phẩm hầu như đã chảy vào túi những người sưu tầm cổ vật hoặc những kẻ buôn lậu, nếu cô bỏ qua cơ hội tốt thế này thì quá uổng phí một lần được trọng sinh.
“Thủ đô sao?” Hồ Vĩnh Chí bất ngờ hoảng hốt.
Với người trong nước mà nói, thủ đô luôn là một nơi xa xôi, cao cao tại thượng.
Mà các vùng như Phan Gia Viên ở thủ đô, Tùng Cương của thành phố Thâm Quyến hay Đằng Xung của tỉnh Vân Nam đều là những nơi rất nổi tiếng về cổ vật.
Khương Chi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Qua mấy ngày nữa đi, anh đã bôn ba mấy ngày rồi, bây giờ quay về huyện Thấm nghỉ ngơi cho tốt, ở lại chơi với San San một thời gian, sau đó chúng ta cùng đến thủ đô.”
Hồ Vĩnh Chí khẽ gật đầu, anh ấy đồng ý: “Được! Vậy bây giờ tôi quay về huyện Thấm, chờ thông báo của bà chủ.”