Mục lục
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Trương Miêu Tử khó xử nói: “Ba mẹ, chân của Anh Tử đang chảy mủ, bác sĩ nói cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng, vội vàng trở về như vậy, trì hoãn việc chữa trị thì phải làm sao?”

Trương Anh Tử không thèm để ý xua tay: “Có gì đâu, trở về em có thể đi vào xưởng làm việc như cũ.”

Con nhà nghèo phải lo liệu việc nhà từ sớm.

Mười tuổi ở thị trấn đã được xem như là con gái lớn, cô ấy không phải kẻ lười biếng mà không biết thị phi tốt xấu.

Ba mẹ nôn nóng trở về đi làm kiếm tiền, nếu như cô ấy ở lại huyện Thấm thì không chỉ là liên lụy bọn họ mà còn liên lụy tới mấy chị em.

Vương Ngọc Mẫn có chút lo lắng liếc mắt nhìn Trương Anh Tử, môi mấp máy định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không lên tiếng.

Hiện tại chỉ tiêu công nhân đang thiếu hụt như vậy, nếu như hai vợ chồng họ lại không trở về, nói không chừng sẽ mất luôn công việc, bọn họ sẽ không trả nổi tiền phí sinh hoạt hằng ngày.

Trương Thuận nhíu mày nói: “Miêu Tử, con với em gái con ở lại bệnh viện huyện Thấm đi, đợi ổn rồi quay trở lại.”

Trương Anh Tử mím môi, bướng bỉnh nói: “Không cần! Con có thể quay về!”

Trụ Tử nhìn những người đã từng là người thân của mình, đôi lông mày nhỏ nhíu chặt lại.

Ánh mắt Khương Chi xẹt qua mặt Trụ Tử, nói: “Mọi người về trước đi, vừa rồi mới thay đổi phòng bệnh sạch sẽ cho Trụ Tử, đã bảo Anh Tử ở cùng phòng với cậu bé, sau này tôi sẽ dẫn bọn họ cùng trở về.”

Mọi người đều sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Khương Chi.

Trương Thuận ngập ngừng nói: “Chuyện này.… Chuyện này không tốt lắm.”

Khương Chi cười cười: “Chân của Anh Tử là do cứu Trụ Tử mới bị như vậy, tôi cũng nên giúp đỡ. Với lại, bình thường tôi phải ra ngoài làm việc, chỉ có Trụ Tử và Tiểu Qua ở trong phòng bệnh thì tôi cũng không yên tâm, có Anh Tử ở đây, ít nhiều cũng coi như là có người giúp đỡ.”

Trương Anh Tử nghe vậy thì ánh mắt chợt sáng.

Cô ấy vội vàng nói: “Vâng, vậy em ở lại giúp chị Khương, chị cả, chị về cùng với ba mẹ đi, em không sao đâu.”

Trương Miêu Tử cau mày, không nói gì.

Mọi người trong nhà bàn luận hơn nửa ngày, cuối cùng trịnh trọng nói lời cám ơn với Khương Chi, lúc này mới mang hành lý lên rời đi.

Khương Chi lại nhờ y tá đặt thêm hai giường nhỏ vào phòng bệnh.

Trương Anh Tử cứ như vậy ở lại phòng bệnh của bọn họ, tính cách cô ấy thẳng thắn, nhưng lại đối xử với đám trẻ lại cực kỳ kiên nhẫn, chỉ mất một lúc, Tiểu Qua đã chuyển từ trạng thái cảnh giác phòng bị sang thân thiện vui vẻ, cùng Trụ Tử im lặng lắng nghe cô ấy kể chuyện.

Khương Chi làm nóng khăn lau mặt cho hai đứa trẻ, lại rót cốc nước cho Trương Anh Tử, hỏi: “Anh Tử có từng đi học chưa?”

Cô nhớ trong tiểu thuyết nói rằng Trương Anh Tử đã bỏ học từ khi còn học tiểu học, sau này có năng lực thì mới tiếp tục đi học.

Trí nhớ của cô rất chuẩn xác

Trương Anh Tử có chút xấu hổ nói: “Em học tập không tốt, ngay cả giáo viên đều nói em ngốc, sau này vì để tiết kiệm tiền cho gia đình nên em học đến năm lớp 3 thì không đi học nữa, mẹ em đã tìm thầy dạy nghề cho em ở trong xưởng sản xuất bông, từ đó em bắt đầu học thêu thùa, nhưng học rất nhanh.”

Khương Chi hiểu ý, trầm ngâm nói: “Vậy em có muốn tiếp tục đi học không? Chị có thể cho em tiếp tục đi học.”

Cũng không phải do cô có quá nhiều lòng tốt, chỉ là sau này hầu hết chuyện của xưởng may đều cần Trương Anh Tử đứng ra xử lý.

Trong xương cốt của Trương Anh Tử có bản chất của một con sói, nếu muốn làm việc gì thì sẽ cố gắng hết sức làm thật tốt, hơn nữa nếu đã đồng ý với cô, vậy thì sau này cô ấy nhất định sẽ giúp cô điều hành nhà máy thật tốt, nhân lúc người khác chưa trưởng thành đã vươn tay viện trợ, đây là một loại thủ đoạn để lung lạc lòng người.

Trương Anh Tử cảm thấy kinh ngạc sau khi nghe xong những lời cô nói.

Trên mặt cô ấy xuất hiện đủ loại biểu cảm, một lúc lâu sau mới dùng giọng điệu phức tạp nói: “Chị Khương, sao chị lại muốn giúp em như vậy?”

Ấn tượng ban đầu của Trương Anh Tử về Khương Chi thật sự rất không tốt, rốt cuộc một người có thể vì một miếng ăn mà bán con của mình thì sao có thể là người tốt được?

Nhưng sau khi làm quen và tiếp xúc nhiều thì cô ấy lại cảm thấy sự chán ghét ban đầu của mình có chút phiến diện.

Khương Chi rõ ràng là một người rất thần bí, tốt bụng và yêu trẻ con.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK