Bây giờ trong đồn công an cũng không kiếm ra người nào “sạch sẽ”, nhóm người này đều là lãnh đạo lớn có tên tuổi vang dội, muốn biết rõ chi tiết của vụ án ở đồn công an nên anh ấy mới được gặp để đón tiếp.
Dương Nghị nỗ lực kìm chế, căng da đầu nói: “Thư ký, thật sự rất xin lỗi.”
Lãnh đạo có đầu địa trung hải lại im lặng nhìn người đàn ông cao lớn dẫn đầu một cái, đột nhiên không thèm để ý phất phất tay, cười nói: “Tiểu Dương, cũng không phải chuyện lớn lao gì, làm gì mà phải cúi đầu khom lưng? Chúng ta đều phục vụ cho nhân dân, sao có thể tức giận với nhân dân chứ?”
Người đàn ông cao lớn lại không nhìn ông ấy, mà lại nâng bước đi đến trước mặt Khương Chi.
Khương Chi không nhúc nhích, cũng nhìn anh ấy, chỉ nghe thấy anh ấy mỉm cười khách khí nói: “Cô chính là Khương Chi?”
Lời hỏi này của anh ấy lập tức thu hút ánh mắt của mọi người trong quán cơm.
Vu Hân cắn răng, cô ta vừa muốn mở miệng trả lời thì đã bị Dương Nghị dùng tay che miệng, anh ấy thấp giọng cảnh cáo: “Vu Hân, những vị này đều là lãnh đạo thị trấn, vì có chuyện muốn hỏi nên tôi mới phải đi cùng họ, cô không được nói lung tung!”
Vu Hân khựng lại, ánh mắt lộ vẻ lúng túng. Những người này thật sự là lãnh đạo, bí thư thị trấn sao?
Chẳng qua động tĩnh của hai vợ chồng họ cũng không hấp dẫn sự chú ý của mọi người ở đây, vì tất cả còn đang tập trung nhìn Khương Chi.
Khương Chi nhìn người đàn ông cao lớn, trong mắt lóe lên sự ngạc nhiên nhưng sau một lát cô lại thản nhiên nói: “Đúng vậy.”
“Mẹ!”
“Mẹ!”
Tiểu Diệu và Tiểu Qua nhảy khỏi ghế ngồi của mình, hai đứa bé một trái một phải đã chạy đến đứng cạnh Khương Chi, hai nhóc con còn nhìn chằm chằm vào người đàn ông đối diện.
Đột nhiên, Tiểu Qua nghi ngờ hỏi: “Mẹ, đây có phải là chú cùng đi xem phim với chúng ta không?”
Khương Chi mỉm cười, xoa đầu cậu bé, lắc đầu nói: “Không phải”.
Mặc dù nói như vậy nhưng cũng khó trách vì sao Tiểu Qua nhận lầm Thi Liên Chu, vì người đàn ông cao lớn trước mặt này có bề ngoài giống Thi Liên Chu đến năm sáu phần, họ đều có đôi mắt phượng, chỉ là môi dày hơn chút ít, thế nhưng vẫn không thể phủ nhận đây cũng là một người đẹp trai, chỉ là tuổi tác khá lớ mà thôi.
Vả lại, trên người anh ấy có khí chất của người làm quan quá nặng, hoàn toàn khác biệt dáng vẻ lười biếng, lạnh lùng của Thi Liên Chu.
Nếu như Khương Chi không đoán sai thì vị này chính là anh cả của Thi Liên Chu, cha của Thi Nam Châu - Thi Ninh Chu.
Nói thế nào thì Thi Ninh Chu cũng là cha của nữ chính, trong nguyên tác cũng tốn khá nhiều bút mực để viết về anh ấy, trong những cuộc bão táp ở thủ đô cũng không thể thiếu bóng dáng nhân vật lớn này.
Khi nhìn thấy hai đứa bé ôm quanh chân Khương Chi thì Thi Ninh Chu đã giật mình, anh ấy là người đã từng gặp gió mưa nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Qua, trong mắt anh ấy thoáng lộ vẻ bất ngờ và mờ mịt.
Anh ấy lặng lẽ nói: “Họ là con của cô sao?”
DTV
Khương Chi gật đầu,
Thi Ninh Chu nhìn chằm chằm Tiểu Qua, trong lòng như có sóng lớn cuộn trào.
Đối diện với biểu cảm ngây ngốc của Thi Ninh Chu thì Khương Chi cũng không cảm thấy lỳ lạ, nếu như nói anh ấy và người em trai Thi Liên Chu có năm sáu phần giống nhau thì Tiểu Qua và Thi Liên Chu cũng có sáu bảy phần giống nhau.
Nếu không phải vì tuổi tác giữa Thi Ninh Chu và Tiểu Qua có sự chênh lệch quá lớn thì hai người họ đứng chung một chỗ cũng rất giống cha con.
Cộng thêm việc Thi Ninh Chu lập tức gọi tên của cô, hiển nhiên là vì trước khi rời khỏi trấn Đại Danh, Thi Liên Chu đã dặn dò trước gì đó rồi.
Thử hỏi với tính cách của Thi Liên Chu, khiến anh phải mở miệng nhờ giúp đỡ một người phụ nữ nào đó thì mối quan hệ giữa hai người họ làm sao có thể gọi là nông được chứ?