Bệnh viện huyện Thấm.
Sáng sớm, Khương Chi và Tiểu Diệu, Tiểu Qua vừa ăn sáng xong, thì có một vị khách không mời mà đến.
DTV
Cô vừa mở cửa ra thì Lê Minh đang đứng ngoài phòng, anh ấy cười toét miệng lộ ra hàm răng trắng ngần, vui vẻ gọi một tiếng: “Chị dâu.”
“Sao cậu lại đến đây? Vào đi.” Khương Chi hơi nhướng mày, giọng nói của cô hơi kinh ngạc.
Lê Minh cũng không từ chối, anh ấy sảng khoái đồng ý.
Vừa bước vào cửa, anh ấy đã nhìn thấy hai cậu bé đang ngồi cạnh nhau trên ghế sô pha, nụ cười trên khuôn mặt anh ấy càng sâu hơn, còn xen lẫn chút phức tạp.
Khi Lê Minh biết chuyện anh năm không chỉ có một đứa con trai thì anh ấy hận không thể mở não của mình và Thi Liên Chu ra, để xem thử là anh ấy mắc bệnh tâm thần hay là anh năm mắc chứng hoang tưởng, nhưng thật sự không thể ngờ rằng, người không có khả năng kết hôn sinh con nhất, lại là người đầu tiên có con.
Một thai sinh tư, xác suất nhỏ đến mức nào, Thi Liên Chu có mệnh tốt chừng nào chứ?
Nghĩ đến đây, Lê Minh liền mặt dày đi đến, anh ấy chen vào giữa hai đứa nhỏ, cười đến mức không nhìn thấy mắt đâu nữa: “Chú là bạn của cha hai cháu đó, hai cháu gọi chú là chú Lê Minh nhé?”
Nghe vậy, Tiểu Diệu và Tiểu Qua nhìn lẫn nhau.
Tiểu Diệu mím môi không nói gì, nhưng Tiểu Qua lại đảo mắt, cậu bé nghĩ đến “bản lĩnh” lần trước học được từ anh cả, thế là cậu bé nghi ngờ hỏi: “Bạn? Vậy thì lần đầu chúng ta gặp nhau, có phải cần tặng quà không?”
Tiểu Qua vừa dứt lời, cậu bé liền nhảy xuống ghế sô pha, đi đến góc tường rồi lấy ra một con ếch bằng thiếc từ trong túi.
Khi Khương Chi đi rót trà trở về lại, cô thấy Tiểu Qua đang đưa con ếch bằng thiếc cho Lê Minh rồi nói với giọng điệu nghiêm túc: “Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, cháu sẽ không chiếm lợi ích của chú, chúng ta tặng quà lẫn nhau đi, tặng chú.”
Mí mắt Lê Minh giật mạnh, anh ấy cảm thấy bản thân có hơi cẩu thả rồi.
Ban đầu khi Lê Minh nhìn hai đứa nhỏ đáng yêu trên sô pha, anh ấy nghĩ chắc tính tình của bọn nhỏ không giống với lão đại, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn có kết quả như thế này.
Lẽ ra anh ấy nên nghĩ đến từ sớm, hai đứa nhỏ này có dòng m.á.u của anh năm nhà bọn họ chảy trong xương, có thể là “thỏ trắng nhỏ” được sao?
Khương Chi giơ tay xoa đầu Tiểu Qua rồi nói: “Hai đứa qua bên kia chơi ô tô đi.”
Tiểu Diệu là người ngoan ngoãn nhất, cậu bé nghe mẹ nói xong liền leo xuống ghế, rồi kéo Tiểu Qua có vẻ không vui sang một bên.
Nhưng Lê Minh lại mỉm cười xua tay, anh ấy đứng dậy, nhận lấy con ếch bằng thiếc từ tay Tiểu Qua rồi nói: “Lần này chú không mang theo quà gì đến đây cả, khi nào hai cháu đến Bắc Kinh, thì chú Lê Minh nhất định sẽ chuẩn bị cho mỗi đứa một món quà thật lớn nhé? Có được không?”
Tiểu Qua bĩu môi, cậu bé miễn cưỡng đồng ý.
Lê Minh cầm con ếch bằng thiếc, anh ấy ngồi tựa lưng vào ghế sô pha, lấy ra một cái phong bì từ phía sau rồi đưa cho Khương Chi: “Chị dâu, đây là tiền bồi thường và an ủi mà chúng tôi xin được cho Hổ Tử, không nhiều lắm, nhưng mà đây là số tiền đòi được từ trong tay những kẻ phạm tội đó, có còn hơn không mà.”
Khương Chi khẽ ngước mắt lên rồi nhận lấy phong bì.
Cô không chút đắn đo mà mở ra xem trước mặt Lê Minh, có ba trăm đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-213.html.]
Khương Chi đặt phong bì sang một bên, cô trầm ngâm nói: “Bọn họ bị xử lý như thế nào?”
Nghe vậy, Lê Minh mím môi, giống như ám chỉ gì đó: “Cho dù xử lý thế nào, thì cũng không dễ chịu đâu.”
Anh ấy đổi chủ đề, cười nói: “Hôm nay tôi tranh thủ thời gian rảnh đem tiền an ủi đến cho chị, tôi cũng chuẩn bị về Bắc Kinh rồi. Chị dâu, khi nào chị mới về đại viện vậy? Đến lúc đó chị nhớ bảo anh năm gọi tôi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa nhé!”
Khương Chi hơi ngẩn người, sau đó cô mỉm cười.
Cô nói: “Được.”
Lê Minh mỉm cười, anh bưng ly trà lên uống một ngụm: “Chị dâu, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước đây.”
“Ừ.” Khương Chi gật đầu.
Cô tiễn Lê Minh ra ngoài, anh ấy còn để lại lời nhắn trước khi rời đi: “Chị dâu, anh năm của tôi là một người lạnh lùng, tôi chưa bao giờ thấy anh ấy quan tâm đến ai nhiều như vậy, chị nhất định đừng phụ lòng anh ấy, nếu không thì tôi thật sự không biết anh ấy sẽ làm ra chuyện gì.”
Khương Chi đứng yên ở cửa hồi lâu, mới dần dần đè xuống được gợn sóng dâng lên trong lòng.
...
Cả ngày nay, Khương Chi cũng không rời khỏi bệnh viện.
Buổi chiều, khi cô đang viết bản thảo, mẹ của An Thiên Tứ là Lâm Huệ Chi được dì Hoàng dẫn đến bệnh viện.
Lâm Huệ Chi xách theo đồ hộp, điểm tâm và kẹo đến, đều là những món trẻ con thích ăn, khi bà ấy nhìn thấy Khương Chi thì không nhịn được mà nhíu mày: “Ôi, nhìn cháu gầy quá đi, gặp một kiếp nạn lớn như thế thì phải bồi bổ lại mới được.”
Thím Hoàng cười khúc khích: “Hai ngày nay trưởng khoa của chúng tôi vẫn luôn nhớ đến cô, bà ấy cứ muốn đến thăm cô nhưng mà hôm nay chúng tôi mới có thời gian đến đây.”
Nói xong, bà ấy bước vào phòng bệnh, nhìn thấy Tiểu Diệu và Tiểu Qua, bà ấy nói với giọng thân thiết: “Để bà Hoàng xem nào, gần đây hai cháu có ngoan không? Có ăn cơm đầy đủ không đó?”
Tiểu Qua hưng phấn đến nỗi ôm chân dì Hoàng: “Bà nội Hoàng, bà đến thăm chúng cháu rồi!”
Mặc dù Tiểu Diêu không có động tác gì, nhưng cậu bé lại nở một nụ cười, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện bên khóe môi.
Hai đứa nhỏ được dì Hoàng chăm sóc mấy ngày, cho nên có cảm tình rất tốt với bà ấy, bây giờ gặp lại, bọn nhỏ không nhịn được mà cảm thấy vui mừng.
Lâm Huệ Chi bước vào phòng bệnh, nhìn hai đứa bé xinh xắn trắng trẻo như tuyết, trong lòng bà ấy cũng cảm thấy yêu thích, bà ấy lại vô thức nhìn về phía Khương Chi, trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần cô gái này có nhân phẩm tốt, kết hôn rồi thì kết hôn rồi vậy, cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.
Bà ấy đã sống lâu như vậy rồi, cũng không phải người ngu ngốc, con trai bà ấy ngày ngày chạy đến bệnh viện, mấy ngày Khương Chi gặp chuyện thì tính tình của thằng bé càng nóng nảy hơn, ngày nào cũng hỏi thăm tình hình, bà ấy đã sớm nhận ra chuyện con trai bà ấy biết yêu lần đầu rồi.
Ban đầu Lâm Huệ Chi còn kín đáo phê bình, nhưng khi bà ấy nghĩ đến cảm giác thoải mái hiếm có khi ở chung với Khương Chi, thì bà ấy không quản chuyện bao đồng nữa.
Nhưng hôm qua khi An Thiên Tứ trở lại Khương gia thôn, trông thằng bé rất cô đơn buồn bã, giống như đã bị con gái nhà người ta từ chối vậy.
Còn không phải sao, một người mẹ như bà ấy vì con trai mà quyết định đích thân đến đây một chuyến để hỏi thăm tin tức, nếu bà ấy có thể giúp con trai cưới được cô con dâu này về nhà thì cũng không tệ đâu, nói không chừng ngày này năm say bà ấy đã có cháu trai hoặc cháu gái rồi đó?
Nghĩ đến đây, Lâm Huệ Chi nhìn Khương Chi với ánh mắt dịu dàng hơn.