Tiểu Diệu toét miệng cười cười, cậu bé có tâm trạng rất vui vẻ.
Khương Chi xoa đầu Tiểu Qua, cô khó hiểu mà hỏi: “Con ếch này ở đâu ra vậy?”
Trương Anh Tử đang ngồi ở trên giường nghiên cứu bản thiết kế thời trang nói: “Phòng bên cạnh tặng đó.”
Sự ngạc nhiên hiện lên trong mắt Khương Chi, cô lập lại: “Phòng bên cạnh?”
Trương Anh Tử nhún vai một cái: “Đúng vậy, còn không phải là phòng bên cạnh sao? Em nghe người tên Tạ Lâm kia nói, là thuận tay mua, nhưng mà chị nhìn mà xem, người nào lại nhàm chán đến mức mua một túi lớn như vậy chứ?”
Khương Chi nhìn theo hướng cô bé chỉ thì nhìn thấy một cái túi lớn được để ở trong góc, bên trong đựng đầy những con ếch xanh bằng thiếc.
Mí mắt Khương Chi giật giật, cô không hỏi thêm gì nữa mà chia đồ ăn xách về vào hộp cơm rồi nói: “Mấy đứa ăn cơm trước đi.”
Nói xong, cô xách phần thức ăn còn lại sang phòng bên cạnh.
Người mở cửa vẫn là Thi Liên Chu.
Anh vẫn có dáng vẻ lạnh lùng khó tiếp xúc kia, lúc anh nhận lấy đồ ăn từ tay Khương Chi thì nhíu mày một cái: “Không phải cô nấu.”
Khương Chi gật đầu, nói mà không có chút thành ý nào: “ Xin lỗi, chiều nay tôi ra ngoài một chuyến, cho nên không nấu kịp, Thi tiên sinh ăm tạm một bữa đi. Đúng rồi, túi ếch xanh kia là anh nhờ người ta đưa cho mấy đứa nhỏ à? Bao nhiêu tiền, tôi trả lại cho anh.”
Nghe vậy, khuôn mặt Thi Liên Chu hiện lên vẻ dữ tợn.
Anh liếc Khương Chi một cái, “ Ầm “ một tiếng đóng cửa lại.
Khương Chi khẽ mím môi, lẳng lặng đứng mấy giây rồi mới xoay người trở về phòng bệnh.
Cô không muốn đoán ý nghĩ của Thi Liên Chu, cũng không có tâm trạng đoán, chuyện Hổ Tử khiến cô cảm thấy cả người đều mỏi mệt, cô phải suy nghĩ thật kỹ nên làm thế nào để cậu bé thay đổi định kiến về mình.
Đứa nhỏ, cô nhất định phải tìm về không thiếu một đứa nào.
Sau khi đóng cửa lại, Thi Liên Chu rũ mắt nhìn đồ ăn ở trong tay, anh tiện tay ném lên bàn, trong mắt có mấy phần bực tức không thể kìm nén.
Anh chỉ muốn hồi báo một chút chuyện cô đưa đồ ăn đến đây hai ngày này mà thôi, còn cần phải trả tiền lại sao?
Mấy con ếch bằng thiếc đó đáng bao nhiêu tiền?
Anh có chút khó hiểu, chẳng lẽ phụ nữ đều như vậy sao?
...
Ngày hôm sau, Khương Chi đã dậy từ rất sớm.
Cô làm bánh xếp và nấu cháo đậu xanh, sau khi cô đi đưa đồ ăn cho Thi Liên Chu xong thì cô mang theo hợp đồng ký với Nhà xuất bản Văn học Nhân dân rời khỏi bệnh viện, cô định tìm luật sư để giải quyết vi phạm hợp đồng càng sớm càng tốt.
Mặc dù có tương đối ít văn phòng luật vào những năm tám mươi, nhưng muốn tìm thì vẫn có thể tìm thấy được.
Khương Chi đứng trước cửa văn phòng luật tên là “Hoa Luật”.
Khi cô vào cửa, bên trong chỉ có một nhân viên ăn mặc chỉnh tề và cắt tóc ngắn.
Vừa nghe thấy tiếng động, nhân viên đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía Khương Chi, anh ấy nhiệt tình chào hỏi: “Đồng chí, tôi có thể giúp gì cho cô?”
Khóe miệng Khương Chi giật giật, luật sư như vậy thật sự có thể giải quyết được vấn đề sao?
Nhân viên dường như cảm nhận được sự nghi ngờ của Khương Chi, anh ấy vội vàng nói: “Như vậy đi, cô cứ ngồi trước, tôi sẽ tự giới thiệu về mình, kẻ hèn họ Đặng, tên Hâm, chữ Hâm có ba chữ Kim ấy. Nếu như cô có bất cứ vấn đề gì cần tư vấn, văn phòng luật của tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực giúp cô phân tích thắng kiện!”
Đặng Hâm có khuôn mặt dài, đôi mắt tinh ranh, trông rất thông minh.
Khương Chi nhướng mày, cô cũng không bắt bẻ mà nói: “Tôi muốn anh tư vấn, nếu như bên A xé bỏ hợp đồng trước thì phải giải quyết như thế nào.”
Nghe vậy, Đặng Hâm kinh ngạc nhìn Khương Chi, bên A xé bỏ hợp đồng?