Cô buôn bán khá khẩm, cho dù Cố Tuyển không đến thì cô vẫn có thể bán hết hàng rất nhanh.
Cố Tuyển ngửi thấy mùi thơm này thì tâm trạng không tệ, anh ấy rút hai tờ mười đồng từ trong ví tiền của mình ra: “Được, vậy tôi cũng không khách sáo với đồng chí Khương nữa, tiền của cô đây, không cần thối lại! Một người phụ nữ ra ngoài buôn bán cũng rất vất vả.”
Ánh mắt của Khương Chi rơi vào tờ tiền mười đồng, cô không khách sáo mà nhận lấy rất thản nhiên.
Cô đang cần tiền, vả lại có ai lại chê tiền chứ?
Cố Tuyển cầm túi giấy nặng trĩu, rồi nói lời tạm biệt với Khương Chi: “Đồng chí Khương, hôm nay chúng tôi phải lên đường rồi, có duyên sẽ gặp lại.”
Khương Chi cười híp mắt nói: “Được, có duyên sẽ gặp lại.”
Tốt nhất là đừng gặp nữa.
Cô không muốn đi vào đường c.h.ế.t của nguyên chủ như trong nguyên tác, cách tốt nhất chính là tránh xa đoàn nhân vật chính ra.
Cho dù sau này cô thật sự đến thủ đô, Khương Chi cũng sẽ thu mua phòng ốc.
Khương Chi đưa mắt nhìn theo Cố Tuyển rời đi, nhìn thấy chiếc xe ở góc đường đã được lái đi, trái tim cô cũng được thả lỏng.
Lúc này, Khương Trường Hưng đã đến gần nhìn vào thùng inox, giọng điệu kỳ lạ nói: “Nhanh như vậy đã bán hết rồi sao?”
Khương Chi không trả lời anh ấy mà cô rút hai đồng từ trong túi mình ra, đưa cho Khương Trường Hưng, nói: “Anh Trường Hưng, anh đi ăn bát mì đi! Em còn có nhiều thứ muốn mua, anh ăn mì xong thì ở đây chờ em quay lại là được rồi.”
Khương Trường Hưng phấn khởi nhận lấy tiền, nhìn theo Khương Chi đã rời đi.
Tất nhiên anh ấy sẽ không tiêu mấy hào để ăn một bát mì, mà chỉ đến trước cung tiêu xã mua hai cái bánh nướng hạt mè, một cái ba xu, nguyên liệu làm bánh rất đầy đủ, phía trên còn rải đầy mè, vừa cho bánh vào miệng thì mùi thơm nức đã lan đầy khoang miệng, chỉ là bánh hơi khô.
Sau khi Khương Chi rời đi, cô đếm tiền và phiếu trên người mình.
Việc buôn bán của cô có thể xem là không cần tiền vốn, hôm nay cô kiếm được tổng cộng là một trăm bốn mươi ba đồng năm, cộng thêm phiếu thịt mười một cân.
Ở thời này, một trăm đồng là có thể mua được xe đạp rồi.
Trong lòng Khương Chi rất phấn khởi, cô đi bộ đến thư viện, vì cách thức liên hệ giữa cô và Phó Đông Thăng có hạn, Khương Chi chỉ có thể đến đây tìm người, hoặc cô cũng có thể đi hỏi thăm nhà xuất bản Văn Hóa Nhân Dân ở đâu.
Trong thư viện chỉ có một mình Lưu Loan Tử.
Bây giờ Lưu Loan Tử rất kính nể Khương Chi, vừa nhìn thấy cô đến, anh ta đã lập tức đứng lên, nhiệt tình lên tiếng: “Đồng chí Khương đến rồi!”
Khương Chi gật đầu chào: “Chào đồng chí Lưu Loan Tử. Tôi muốn hỏi thăm biên tập Phó có để lại tin tức gì cho tôi không?”
Lưu Loan Tử cười nói: “Hôm qua biên tập Phó đã đợi cô một ngày, sáng hôm nay ngài ấy cũng đến đây nhưng vì có chuyện bận nên đã về sớm rồi, ngài ấy nói nếu cô đến đây thì chuyển lời dặn cô đến nhà xuất bản tìm ngài ấy, tôi nghe nói đã có tin của con trai cô rồi.”
Anh ta dứt lời, Khương Chi cảm giác trái tim mình bắt đầu đập nhanh hơn.
Từ sau khi biết được nguyên chủ bán con đổi lương thực thì lúc nào trong đầu cô cũng nghĩ phải tìm mấy đứa bé về, tuy cô nghĩ rất nhiều cách nhưng thực tế lại rất khó khăn, vì để có thể ăn no đã là một vấn đề không dễ, vậy làm thế nào có thể tìm được người?
Nhưng bây giờ đã tốt hơn rồi, cuối cùng việc cô tìm được đứa nhỏ cũng đã có tiến triển rồi.
DTV
Khương Chi không ở lại nói thêm điều gì, cô chỉ hỏi thăm vị trí của nhà xuất bản rồi vội vã rời đi.
Lưu Loan Tử nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, anh ta gãi đầu một cái.
…