Mục lục
Trở Về 80 Trở Thành Nữ Phụ Bán Con Đổi Lương Thực
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Chi cắt tóc cho Tiểu Diệu xong, cô quay đầu nói: “Anh Tử, em cũng đi thay quần áo mới đi, xem thử có vừa người không.”

Trương Anh Tử có chút ngượng ngùng đồng ý.

Cô bé lau sạch tay rồi mới nhẹ nhàng mặc áo khoác vào.

Tiểu Qua toét miệng cười, vui vẻ nói: “Chị Anh Tử xinh thật đó.”

Tiểu Diệu cũng gật một cái: “Chị hai xinh quá.”

Khương Chi cũng rất hài lòng, áo khoác vàng thêu hoa đã làm nổi bật làn da trắng trẻo của Trương Anh Tử, nhìn cô bé vô cùng xinh đẹp, nếu không phải có hai b.í.m tóc mộc mạc để trước n.g.ự.c và phần tóc mái dày trên trán thì có lẽ cô bé còn xinh đẹp thêm hai phần.

Trương Anh Tử sờ lên gò má đỏ bừng của mình, lắp bắp nói: “ Đẹp, đẹp không ạ?”

Có cô gái nào không yêu cái đẹp?

Nghe những lời khen ngợi bản thân, Trương Anh Tử cảm thấy vui mừng trong lòng.

Khương Chi trêu chọc cô bé: “Đẹp lắm, sau này em có thể làm người mẫu cho xưởng may quần áo của chúng ta.”

Nghe vậy, sắc mặt của Trương Anh Tử tái nhợt, cô bé nhanh chóng xua tay nói: “Người mẫu? Không được, không được đâu, nếu như em làm người mẫu thì cha mẹ sẽ đánh c.h.ế.t em đó.”

Khương Chi ngẩn người, chẳng lẽ lúc này người mẫu còn là một nghề cấm kỵ sao?

Tiểu Qua nghiêng đầu, cậu bé không hiểu mà hỏi: “Mẹ, người mẫu là gì?”

Khương Chi còn chưa lên tiếng, Trương Anh Tử đã thấp giọng nói: “Người mẫu chính là phải khỏa thân để người khác nhìn thấy.”

Tiểu Qua trợn mắt há hốc mồm: “A?”

Dù chỉ mới bốn tuổi nhưng cậu bé đã biết xấu hổ.

Khóe miệng Khương Chi giật giật, cô giải thích: “Em chỉ biết một, mà không biết hai.”

DTV

“Người mẫu bao gồm người mẫu thời trang và người mẫu cơ thể, em đang nói về người mẫu cơ thể, còn chị bảo em làm người mẫu của xưởng quần áo chúng ta thì ý chị là em mặc quần áo của xưởng may chúng ta, chụp một số bức ảnh để quảng cáo, để cho mọi người biết được ưu điểm của quần áo xưởng chúng ta, vậy thì sẽ bán được nhiều hơn.”

Trương Anh Tử hơi kinh ngạc, giống như vừa mới mở ra cánh cửa của một thế giới khác: “Còn có thể làm như vậy sao?”

Dù sao cô bé cũng là một nữ doanh nhân nổi tiếng trong tiểu thuyết, tầm nhìn cũng không hề thấp, ngẫm nghĩ một lúc, đôi mắt cô bé càng lúc càng sáng hơn.

Một lúc sau, cô bé mới vỗ tay một cái: “Chị Khương, em hiểu ý chị rồi, người ta thấy chúng ta ăn mặc đẹp thì sẽ muốn mua! Cứ như vậy, quần áo trong xưởng may của chúng ta mới có thể bán được nhanh chóng, công việc kinh doanh sẽ càng phát triển tốt hơn!”

Khương Chi cho cô bé một ánh mắt “trẻ nhỏ dễ dạy”.

Trong thời đại này, mọi người có nhu cầu cấp thiết về một vẻ đẹp thời trang lộng lẫy, lộng lẫy để xóa tan định kiến, nghi ngờ của con người về cái đẹp.

Nếu như cô đã xuyên không, thì cũng không thể không có thành tựu nào cả.

Cho dù cô muốn tập trung phần lớn tinh lực vào việc buôn bán đồ cổ, nhưng những công việc làm ăn khác cũng không thể chỉ mang tính chất làm cho vui được.

Cô là người hoặc không làm, hoặc phải làm cho thật tốt.

Trương Anh Tử hưng phấn nói: “Chị Khương, đợi đến khi xưởng chúng ta bắt đầu làm việc, em sẽ làm người mẫu cho nhà máy của chúng ta! Có phải chúng ta cũng có thể tìm một số người đến, rồi thành lập một đội người mẫu thời trang, để cho người khác xem quần áo của chúng ta không ạ?”

Khương Chi hơi ngạc nhiên, cô không ngờ Trương Anh Tử lại có sự nhạy bén trong kinh doanh như vậy.

Vừa nhắc đến người mẫu thời trang, cô bé đã có thể nghĩ đến việc sử dụng một đội người mẫu thời trang để trưng bày quần áo, suy nghĩ này, chính là ý tưởng ban đầu hình thành buổi trình diễn thời trang. Cô bé mới mười tuổi, nhưng đã có thể nghĩ từ chuyện này đến chuyện sâu xa hơn, không hổ là bà trùm ngành may mặc trong tương lai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK