Khương Chi vào bể tắm nữ, lập tức nghe thấy tiếng nước chảy, sương mù bốc lên.
Cô đưa vé cho người phục vụ nhà tắm, người này đưa cho cô một chiếc giỏ lớn để đựng quần áo và đồ đạc của cô.
Người phục vụ còn nói: “Cô phải tự bảo quản tài sản của mình, nếu như bị mất thì chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
Khóe miệng Khương Chi giật giật, cô hỏi: “Có tủ không”
DTV
Trên người cô còn có một ngàn đồng nữa, cô vẫn chưa sang chảnh đến mức tùy tiện vứt tiền vào trong giỏ.
Bồn tắm phục vụ viên ngẩng đầu nhìn cô nói: “Có, cô phải trả thêm một hào nữa.”
“Được.”
Nghe Khương Chi sảng khoái trả lời, thái độ của người phục vụ phòng tắm cũng trở nên tốt hơn, cô ấy đưa cho cô một cái ổ khóa và một chiếc chìa khóa rồi chỉ ra bên ngoài: “Phòng bên cạnh có một cái tủ đó, cô tự đi khóa lại đi, cô chỉ cần bấm ổ khóa rồi cho chìa khóa vào vặn khóa lại là được.”
Khương Chi gật đầu một cái, cô đi đến phòng bên cạnh, cất hết đồ vào tủ, cởi quần áo bẩn ra rồi lấy dầu gội, khăn chà lưng và khăn tắm quay lại để tắm.
Mọi người tắm chung nên có rất nhiều người, nhưng Khương Chi không để ý.
Cô đã quen với cuộc sống hoang dã trên núi rồi nên cô có chút “Không câu nệ tiểu tiết”.
Cô được nhân viên dẫn đến chỗ một bức tướng, ở đây có lắp một dãy vòi hoa sen, cũng có người đang tắm rửa ở đây, một bà mẹ trẻ đang rửa xà phòng cho con gái, cô ấy vừa rửa vừa nói rằng: “Con bịt tai và nhắm chặt mắt nhé!”
Khương Chi tắm xong, nhân viên phục vụ giúp cô chà lưng, đừng nói chứ, cô cảm thấy toàn thân thật thoải mái.
Cô cầm đồ đi ra ngoài, thay quần áo mới ở phòng bên cạnh rồi ra ngoài cắt tóc.
Tiệm cắt tóc ở phòng tắm rất đơn giản, chỉ có một chiếc gương, một chiếc ghế gấp nhỏ, bên cạnh còn có tông đơ hớt tóc và những dụng cụ cắt tóc treo trên tường, d.a.o cạo, kéo, bàn chải và máy sấy tóc bằng sắt, nói tóm lại, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ.
Người thợ làm tóc là một phụ nữ trung niên với khuôn mặt hiền hậu, bà ấy mỉm cười và nói: “Đồng chí, cô muốn cắt kiểu tóc nào?”
“Sửa sơ lại thôi, giúp tôi cắt phần tóc xoăn phía dưới là được rồi.” Khương Chi nói như vậy.
“Ừ!” Phụ nữ đáp một tiếng, bà ấy cầm dụng cụ lên bắt đầu hớt tóc.
Không bao lâu, cô đã cắt tóc xong rồi.
Khương Chi nhìn mình trong gương, cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Gò má hai bên của cô vẫn hơi hóp, nhưng đôi lông mày xinh đẹp và thanh tú của cô đã hiện ra rất rõ ràng.
Người phụ nữ trung niên cắt tóc nói: “Ôi, đồng chí xinh đẹp thật đó, nhưng mà trán cô bị sao vậy?”
Khương Chi giơ tay sờ lên vết thương trên trán, đã kết vảy, cô vẫn luôn xoa thuốc xóa sẹo, có lẽ sẽ không khiến khuôn mặt cô bị xấu đi.
Cô nhếch môi cười cười: “Chị à, em có thể mượn d.a.o cạo của chị được không?”
Phụ nữ vui vẻ nói: “Được, chuyện này có gì mà không được?”
Khương Chi nhận lấy d.a.o cạo, cô bấm tỉa lại đôi lông mày đã lâu ngày không tỉa, dùng d.a.o cạo tóc cũng không chỉnh ra được hình thù gì cả, nhưng sau khi cô tỉa lại đôi lông mày lộn xộn thì khuôn mặt cô trông sạch sẽ hơn rất nhiều.
Cô mượn một sợi dây buộc tóc, sau đó tết mái tóc dài thành b.í.m tóc gọn gàng.
Chẳng mấy chốc, một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt hạnh nhân và đôi môi đỏ mọng xuất hiện trong gương.
Không thể không nói, lời nói người dựa vào ăn mặc, phật dựa vào áo cà sa cũng không phải là giả.
...
...
Trên đường Khương Chi đạp xe về bệnh viện, cô đi ngang qua một Cung Tiêu Xã.
Cô khóa kỹ xe đạp rồi xách đồ vào trong.