Cố Tuyển đứng lên, ho khan nói: “Tôi chỉ đến đây để mua một bộ lễ phục, để ngày mai đi tham gia hôn lễ của cô mà, không phải sao?”
Hoắc Thế Chi liếc anh ấy một cái, cô ta lại nhìn Thi Liên Chu, bình tĩnh nói: “Thật sao? Vậy hi vọng ngày mai có thể gặp được anh ở hôn lễ.”
Cố Tuyển nghẹn họng, anh mỉm cười nói: “Đương nhiên, đương nhiên.”
Nói xong lời này, trong lòng hai bên đều không dễ chịu, Hoắc Thế Chi không muốn ở lại lâu nữa, cho nên kéo cánh tay Triệu Cam Đường rồi vội vàng rời đi.
Cố Tuyển có chút phiền não vuốt vuốt tóc: “Lần này xong rồi, Hoắc Thế Chi bắt đầu nghi ngờ chúng ta rồi!”
Thi Liên Chu thản nhiên nói: “Nghi ngờ? Vậy thì ngày mai vừa hay để cậu đi cướp cô dâu, để nghi ngờ của cô ta được chứng thực, chẳng những cậu có thêm được một người vợ, ngay cả đám cưới cũng được tổ chức sẵn, cậu cũng không cần tổ chức nữa.”
Cố Tuyển nghe vậy, anh ấy quay lại nhìn anh với anh mắt khinh thường, hạ giọng nói: “Cậu có thể nói chuyện như một con người được không vậy?”
Thi Liên Chu chưa kịp mở miệng thì cửa phòng thử đồ đã mở ra.
Khương Chi từ trong bước ra, Thi Liên Chu hơi nheo mắt lại, đôi mắt đen sâu thăm thẳm dán chặt vào người cô.
Cố Tuyển cũng sửng sốt, sự ngạc nhiên xen lẫn ngưỡng mộ tràn ngập trong đôi mắt
Mái tóc dài của Khương Chi được vén lên, cô mặc một bộ sườn xám trắng nhạt thanh lịch, được thêu đầy họa tiết hoa cúc, cổ áo, cổ tay áo và váy được viền màu trắng, trông cô giống như một tiểu thư dịu dàng bước ra từ tranh vẽ ngày xưa, mang theo nét kiêu hãnh nhẹ nhàng.
Sườn xám có yêu cầu cao đối với vóc dáng của phụ nữ, không phải tất cả phụ nữ mặc sườn xám đều trở lên xinh đẹp.
Nhưng bộ sườn xám này rất hợp với Khương Chi, cô có vóc dáng yểu điệu, đường cong mê người, mang một khí chất phong tình vạn chủng.
“Rõ ràng chỉ mới hai mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn...” Cố Tuyển chép miệng, anh ấy có chút khó hiểu.
Trong mắt anh ấy, đương nhiên Khương Chi cũng là một người phụ nữ xinh đẹp, không liên quan đến tình cảm nam nữ mà chỉ là sự thưởng thức thuần túy đối với cái đẹp mà thôi, nhưng anh ấy luôn cảm thấy mặc dù Khương Chi còn trẻ, nhưng trên người cô lại có một sự hấp dẫn lắng đọng theo năm tháng.
Khương Chi đi đến trước gương, nhìn chính mình trong gương.
Vòng eo thon gọn, dáng người duyên dáng yểu điệu, nhiều một chút thì sẽ béo, ít hơn một chút lại gầy, vóc người cô bây giờ chính là hoàn hảo nhất.
Cô hơi hếch cằm lên, cần cổ thon gọn trắng dài, khắp mọi nơi đều toát lên vẻ tinh tế.
Đời trước cô cũng thích mặc sườn xám, nhưng tiếc rằng cô trời sinh không nổi bật, dáng người cũng không đẹp cho lắm, cho nên đương nhiên cô bỏ chuyện này sang một bên, nhưng hôm nay khi mặc sườn xám vào, cô lại có một cảm giác không nói nên lời, rất xinh đẹp.
Thi Liên Chu đứng dậy đi đến bên cạnh Khương Chi, ngón tay mảnh khảnh của anh nghịch chiếc khuy áo thủ công hình hoa tinh xảo dưới cổ cô.
Khương Chi ngước mắt nhìn anh, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười, đôi mắt xinh đẹp cũng hàm chứa ý cười: “Đẹp không?”
Nghe vậy, một tia ý cười lướt qua trong đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu.
Nụ cười này rất nhẹ, rất nhạt, chỉ là thoáng qua, nhanh đến mức không thể bắt được.
Bà chủ nhân cơ hội nói: “Ồ, bộ sườn xám hợp với cô quá! Cô thật sự đã làm nổi bật được nét quyến rũ của bộ sườn xám này!”
Thi Liên Chu thấp giọng nói: “Chọn bộ này đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-247.html.]
Bà chủ mỉm cười, chiếc sườn xám thủ công phức tạp này còn đắt hơn cả bộ lễ phục, đây chính là một vụ mua bán đáng giá mà.
Thi Liên Chu tùy ý chỉ vào một bộ vest, đến lượt Cố Tuyển, anh ấy cau mày khổ sở, Khương Chi nhướng mày: “Anh ấy sao vậy?”
DTV
“Vừa nãy Hoắc Thế Chi nhìn thấy Cố Tuyển, cô ta bắt cậu ấy tham dự bữa tiệc ngày mai.” Thi Liên Chu liếc Cố Tuyển một cái, hờ hững nói.
“Hả?” Khương Chi cau mày.
Chỉ có một cái thiệp mời, nếu như Cố Tuyển nhất định phải đi thì sao anh ấy có thể dẫn cô và Thi Liên Chu vào đó được?
Cô cũng có thể lẻn vào đó với tư cách bạn gái của Cố Tuyển, nhưng Thi Liên Chu thì không được.
Thi Liên Chu châm một điếu thuốc, ngậm giữa môi mỏng: “Cố Tuyển, cậu ấy định đi cướp cô dâu.”
Cố Tuyển ngẩng đầu, ánh mắt không nói nên lời, tức giận nói: “Tôi có thể đến cướp cô dâu được đấy, nhưng tôi có thể kiếm được cái thiệp mời thứ hai ở đâu đây? Nếu như tôi mở miệng xin Hoắc Thế Chi, cô ta có thể đập nát đầu tôi, cậu có tin không?”
Khóe môi Thi Liên Chu nhếch lên, anh hơi nhướng mày, nói với giọng bình tĩnh pha chút giễu cợt: “Một tấm thiệp mời mà thôi, nói cậu đi mở miệng với Hoắc Thế Chi là để giúp cậu một tay, cậu còn thực sự nghĩ rằng tôi cần làm vậy à?”
Sắc mặt Cố Tuyển hơi cứng lại, giọng nói khô khốc và khàn khàn, một lúc sau mới nói: “Tôi và cô ấy không thể nào ở bên nhau được đâu.”
Thi Liên Chu cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói: “Chỉ có chuyện muốn hay không, không có chuyện gì là không thể.”
Khương Chi liếc nhìn Cố Tuyển, cô không ngờ bạch nguyệt quang của nữ chính lại thích Hoắc Thế Chi, nghe giọng điệu này của Cố Tuyển, thật sự có cảm giác yêu mà không có được, ảm đạm đau buồn.
Cố Tuyển điều chỉnh tâm tình, bình tĩnh cười nói: “Được rồi, tôi hiểu ý của cậu.”
Nhưng mà, tôi không phải là cậu đâu.
Mí mắt Cố Tuyển rũ xuống, trong đôi mắt hoa đào có tia sáng vụn vỡ.
Khi còn đi học, anh ấy và Hoắc Thế Chi luôn chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau đến thư viện, cùng nhau đến căng tin, thành lập một đội cùng nhau làm thí nghiệm hóa học, cùng nhau đi dạo dưới tán cây ngô đồng trong khuôn viên trường, nụ cười trong sáng của Thế Chi dường như luôn hiện hữu trước mắt anh ấy.
Anh ấy từng thực sự muốn bỏ lại tất cả để ở bên Hoắc Thế Chi, nhưng đây là đoạn tình cảm đã được định sẵn sẽ không được chúc phúc.
Chuyến đi đến Hồng Kông này, nói là để giúp đỡ bạn tốt, nhưng thực ra trong lòng có một giọng nói không ngừng kêu gọi anh ấy.
Cố Tuyển đã sớm nghĩ đến chuyện Hoắc Thế Chi sẽ kết hôn, cho nên khi nghe thấy tin này, anh ấy không hề bị sốc, trong lòng chỉ có thêm một sự bình tĩnh xen lẫn mờ mịt, có lẽ anh ấy thực sự nên nhìn Hoắc Thế Chi kết hôn với người khác, vậy thì anh ấy mới đặt được dấu chấm hết cho đoạn tình cảm vườn trường chân thành, tha thiết khó quên này.
Những cảm xúc như vậy có thể không đủ kinh tâm động phách, nhưng chính vì sự bình dị đó mà tình cảm này trở nên chân thực hơn, khiến anh ấy nhớ mãi không quên.
Khi Cố Tuyển tốt nghiệp đại học Hồng Kông rồi trở về Bắc Kinh, Thi Liên Chu đã nói lời tương tự với anh ấy.
“Chỉ có chuyện muốn hay không, không có chuyện gì là không thể, chỉ cần tôi muốn thì tôi nhất định sẽ có được.”
Suy nghĩ như vậy rất bá đạo, cũng khiến bản thân rất thoải mái, nhưng anh ấy không phải là người nổi loạn thất thường giống như Thi Liên Chu, từ nhỏ đến lớn anh ấy chưa từng nổi loạn, thì sao lại có thể cứng đầu trong chuyện quan trọng nhất đời người được?
Cuối cùng, Cố Tuyển vẫn chọn một bộ vest.
...