Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1024

Lúc này anh đã bĩnh tĩnh lại, đột nhiên anh nghĩ đến một vấn đề.

Ngay sau đó anh liền gọi điện thoại cho Tô Khiết.

Tô Khiết nhìn thấy cuộc gọi của Nguyễn Hạo Thần thì ngẩn ra một thoáng, lúc nãy không phải đã nói rõ rồi sao?

Sao lại đột nhiên gọi cho cô như vậy?

Mà Đường Lăng lại khẽ nở một nụ cười sâu xa.

“Đường Lăng tới tìm em.” Cô vừa nhấc máy thì đã nghe thấy Nguyễn Hạo Thần nói câu này.

Sau khi anh gửi tin nhắn cuối cho cô thì cô không trả lời nữa, vậy nên anh đã đoán ra ngay là Đường Lăng tìm cô.

“Vâng.” Tô Khiết nhẹ giọng trả lời, chợt nhớ tới việc lúc trước anh dặn cô không được nhận điện thoại của Đường Lăng, cô cảm thấy hơi chột dạ.

“Tô Khiết, em giỏi thật đấy.” Liền sau đó giọng điệu anh đã trở nên dữ dằn cáu gắt.

Tô Khiết khẽ mím môi, không nói gì.

“Nhớ kỹ đấy, phải tránh xa Đường Lăng ra, ít nói chuyện với anh ta thôi, đừng để dính bẫy. Anh nói cho em, người nhà họ Đường lòng dạ vô cùng gian manh.” Nguyễn Hạo Thần biết tình trạng của nhà họ Đường lúc này, vừa nãy Tô Khiết có nhắc đến vụ án gì đo, Đường Lăng tìm đến cô chắc chắn là vì chuyện vụ án kia, tình trạng của nhà họ Đường hiện nay, anh chắc chắn không thể nào ngăn cô lại được, nhưng anh thấy mình cần phải nhắc nhở cô mới được.

Tô Khiết hơi ngẩn ra, cô chớp chớp mắt, anh nói vậy là sao chứ?

Lúc nãy cậu ba Nguyễn cũng chỉ khó ở với Đường Lăng thôi, cũng chỉ nói một mình Đường Lăng.

Vậy mà bây giờ anh lại gom người nhà họ Đường vào để bôi tro trát trấu một thể.

Hình như cô bây giờ cũng xem như là người nhà họ Đường.

“Anh có chắc là người nhà họ Đường ai nấy đều gian manh không?” Tô Khiết chậm rãi hỏi.

Đường Lăng ngồi bên cạnh nghe thấy cô nói vậy thì thiếu chút phì cười thành tiếng, thằng nhóc Nguyễn Hạo Thần này đúng là giỏi thật.

“Đương nhiên là chắc rồi, người nhà họ Đường không có có ai hiền lành hết, cho nên em nhất định phải tránh xa Đường Lăng ra.” Cậu ba Nguyễn nào có biết chuyện, giờ anh chỉ quan tâm đến một việc duy nhất thôi, đó là nhất định không thể để vợ mình bị Đường Lăng bắt cóc được, vậy nên thái độ của anh khi nói câu này hết sức hùng hồn dứt khoát.

“Ừ, em biết rồi.” Tô Khiết cười cười, cô trả lời anh một cách rất thoải mái, thoải mái tới nỗi khiến cho cậu ba Nguyễn cảm thấy hình như có gì đó sai sai.

Nhưng thôi kệ đi, dù sao thì cô cũng đã đồng ý rồi, cậu ba Nguyễn cũng coi như là được yên tâm rồi, và dĩ nhiên cậu ba cũng biết rằng vụ án lần này là của Đường Vân Thành, vì thế nên cô cũng không phải tiếp xúc quá nhiều với Đường Lăng.

“Anh ta nói là người nhà họ Đường chúng ta rất gian xảo à?” Sau khi Tô Khiết cúp mày thì Đường Lăng cười cười nhìn cô hỏi.

“Ừm, còn nói nhà họ Đường chúng ta không có ai tốt lành cả.” Khóe môi Tô Khiết hơi trễ xuống, lại chậm rãi nói thêm một câu.

“Anh ta dám nói ra thật cơ à.” Nụ cười trên khuôn mặt Đường Lăng lại rõ ràng hơn: “Không biết sau khi biết sự thật thì anh ta còn dám nói thế không?”

Nếu sau khi Nguyễn Hạo Thần biết cô cũng là người nhà họ Đường mà anh vẫn dám nói thế thì Đường Lăng sẽ phục anh sát đất.
CHƯƠNG 1025
Tô Khiết chỉ cười không nói thêm gì.
“Đúng rồi, còn chuyện này nữa.” Đường Lăng nhìn Tô Khiết, nụ cười trên khuôn mặt dần dần biến mất, thay vào đó là vẻ nghiêm túc.
“Còn chuyện gì nữa?” Tô Khiết thấy anh ta như vậy thì cũng trở về dáng vẻ nghiêm túc thường khi.
“Anh muốn đón hai bé về.” Khi Đường Lăng nói câu này, giọng điệu anh có chút gì đó dè dặt.
Anh thật sự rất muốn đón hai bé về, song lại sợ cô sẽ không đồng ý.
Thật ra, lúc nãy anh kể cho cô biết về những chuyện mà Đường Bách Khiêm đã làm một phần cũng là vì lý do này.
Tô Khiết hơi ngạc nhiên, biểu cảm trên khuôn mặt cô cũng thay đổi, đón hai con trở về sao?
Chuyện của hai bé cô vẫn luôn lén giấu đi, nguyên nhân là vì không muốn để hai con bị tổn thương.
Bây giờ đón về đây, có được không?
Còn Nguyễn Hạo Thần…
“Em yên tâm, có nhà họ Đường ở đây, chắc chắn sẽ không để hai bé phải chịu tổn thương, anh chỉ sợ cứ kéo dài như vậy thì Đường Bách Khiêm sẽ tóm lấy hai đứa bé không chịu buông.” Mà những lời này của anh cũng không hề phóng đại lên, căn cứ theo phong cách làm việc của Đường Bách Khiêm thì anh ta hoàn toàn có thể khống chế hai đứa bé, từ đó uy hiếp Tô Khiết.
Nghe Đường Lăng nói thế thì cô cũng thấy có đôi chút băn khoăn, cô biết đàn anh sẽ không làm gì hai đứa nhỏ, nhưng những gì Đường Lăng nói cũng rất có khả năng sẽ xảy ra.
Nhưng nếu đón hai đứa nhỏ về đây thì cô thật sự không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Nếu Đường Lăng đón hai bé về thì trước sau gì Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ biết.
“Em sợ nếu đón về thì sẽ bị Nguyễn Hạo Thần phát hiện sao?” Đường Lăng nhìn cô rồi chậm rãi hỏi.
“Chắc em cũng biết rất rõ, Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ không buông tha cho em, cho nên chuyện về hai đứa nhỏ không thể cứ giấu mãi được đâu, trừ khi em định không gặp lại hai bé trong suốt phần đời còn lại.” Giờ phút này anh cũng phân tích rõ ràng cho cô nghe.
Nguyễn Hạo Thần sẽ không để cô đi, nếu Tô Khiết muốn gặp hai đứa nhỏ thì sớm muộn gì Nguyễn Hạo Thần cũng sẽ phát hiện ra thôi.
Cả người Tô Khiết khẽ run lên, cô thừa nhận những gì Đường Lăng nói đều là sự thật.
“Đón về nhà họ Đường sao?” Tô Khiết lẳng lặng thở ra một hơi, sau đó cô đột nhiên hỏi, rõ ràng đã có ý chấp nhận việc đón hai bé về.
“Nếu em đồng ý thì anh sẽ đón hai bé tới nhà họ Đường luôn, còn nếu em không chịu thì anh sẽ tạm thời cho hai bé ở chỗ khác.” Đường Lăng thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt cũng tươi vui hẳn lên.
“Ông cụ Đường vẫn chưa biết chuyện của tôi, đúng không? Anh cứ đón hai bé về nhà như vậy bộ muốn dọa họ hay sao?” Tô Khiết suy nghĩ, chuyện của hai bé nói tóm lại thì rất đặc biệt, cứ như vậy đón về thì rất khó giải thích.
“Họ sẽ không bị dọa đâu, chỉ lo họ sẽ còn vui quá mức nên bị kích động thôi, đương nhiên em phải quay về nhà họ Đường trước đã, đợi đến khi phá được án thì nhà họ Đường sẽ chính thức tuyên bố thân phận của em, sau đó đón hai bé về nhà họ Đường.” Nhưng chuyện này Đường Lăng đã nghĩ tới từ trước.
Tô Khiết khẽ mím môi, lần này cô không nói thêm gì nữa, xem như chấp nhận thuận theo ý anh.
Thế nhưng còn cô vẫn cảm thấy lo lắng về Nguyễn Hạo Thần.
Cô thật sự không đoán được sau khi Nguyễn Hạo Thần biết chuyện của hai bé thì anh sẽ làm như thế nào.
“Em đã đồng ý rồi, giờ anh sẽ đưa em tới chỗ ba mẹ anh, anh sẽ đi giải quyết chuyện đó ngay.” Lúc này thì Đường Lăng có vẻ hào hứng vô cùng, bây giờ anh thật sự rất sốt ruột muốn gặp hai bé ngay, nhưng
Đường Lăng cũng biết có Đường Bách Khiêm ở đó, việc anh muốn đón được hai bé về cũng sẽ không dễ dàng gì.

CHƯƠNG 1026
“Tạm thời cứ giấu thân phận của tôi đã, kể cả bên phía ba anh luôn, như vậy mới không ảnh hưởng đến truyện về vụ án.” Tô Khiết cũng hiểu rõ, nếu bây giờ mà nói thân phận của cô ra thì rất có thể việc phá án sẽ bị ảnh hưởng bởi những tình cảm cá nhân.
Hơn nữa lúc này cô lại càng không thể để người nhà họ Cố biết về thân phận của mình được, nếu không bọn họ chắc chắn sẽ ra sức chèn ép cô.
“Được rồi, anh hiểu ý em rồi, vốn anh định đợi sau khi kết thúc vụ án này rồi mới công khai thân phận của em, đến lúc đó coi như tạo cho mọi người một điều bất ngờ vui vẻ.” Đường Lăng cũng hiểu ý cô, vậy nên anh cũng đồng ý một cách dứt khoát.
“Chuyện tôi đi phá án tốt nhất cũng đừng để nhà họ Cố biết.” Tô Khiết khẽ híp mắt, vụ án này đã khó giải quyết, nhà họ Cố lại càng khó chơi hơn.
Cho nên nhất định không thể để cho bọn họ biết chuyện cô là người nhà họ Đường, cũng không thể để bọn họ biết cô là một nhà tâm lý học tội phạm.
“Ừ, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa.” Đường Lăng gật đầu trả lời, cô đúng là suy nghĩ tỉ mỉ chu đáo thật.
Đường Lăng đưa cô đến khu nhà mà ba mẹ anh ta đang ở.
Anh ta đậu xe trong khu nhà, tự mình mở của xe cho Tô Khiết rồi đưa cô vào trong nhà.
Khu nhà này tập trung thành một cụm, tường rào lại thấp, cho nên chuyện Đường Lăng đưa Tô Khiết về có rất nhiều người đã trông thấy.
Lúc này trên khuôn mặt Tô Khiết vẫn đang mang lớp trang điểm như mọi khi, vậy nên trông cô vẫn có vẻ rất xấu xí, chẳng qua là vì mọi người đang đứng khá xa nên không thấy rõ được.
Mọi người đều đoán rằng có lẽ Đường Lăng đang đưa người yêu về ra mắt ba mẹ.
Người nhà họ Cố tất nhiên cũng đã trông thấy, nhưng vì chuyện này cũng bình thường thôi nên bọn họ cũng không để ý gì.
Đường Lăng và Đường Vân Thành nói Tô Khiết tới đây để hỗ trợ điều tra, ngoài ra cũng không nói thêm gì.
Bởi vì Tô Khiết đã từng tới nhà họ Cố rồi, trong nhà họ cũng có vài người từng trông thấy cô, cũng đã biết tới cái tên Tô Khiết này, thế nên lúc này Tô Khiết sửa luôn cả tên họ của mình, cô dùng tên của mẹ là Đường Thúy Nhi.
Thật ra lúc trước khi mẹ còn ở nhà họ Đường thì có tên là Đường Vân Khuynh, sau khi mẹ tỉnh lại thì đã quên đi rất nhiều chuyện, chỉ nhớ rằng bản thân mình họ Đường, còn lờ mờ nhớ được chữ Thấm, cho nên từ đó bà vẫn luôn dùng cái tên Đường Thúy Nhi này.
Cho nên khi Đường Vân Thành nghe thấy cái tên Đường Thúy Nhi thì ông cũng không nghĩ gì nhiều.
Lúc Đường Vân Thành nhìn về phía Tô Khiết thì ông hơi ngây ra một chốc, cô bé kia trẻ như vậy sao?
Nhưng ông cũng biết rằng núi này cao còn có núi khác cao hơn, cũng không vì thế mà xem nhẹ năng lực của Tô Khiết.
Phạm My vợ ông khi trông thấy cô thì cũng có vẻ rất nhiệt tình: “Cô bé này vừa nhìn là biết rất ngoan rồi, trông dễ thương thật đấy.”
Tô Khiết cũng nhận thấy thái độ của bà Đường khi nói ra câu này rất chân thành, không hề có chút gì dối trá, không phải bởi vì cô tới hỗ trợ Đường Vân Thành điều tra nên cố ý lấy lòng cô.
“Ngoan?” Đường Lăng nhìn thoáng qua Tô Khiết, nụ cười trên môi cũng rõ rệt hơn, anh đã điều tra qua lý lịch của cô, Tô Khiết lúc nhỏ còn nghịch hơn cả con trai, thật sự không phải kiểu ngoan ngoãn gì.
CHƯƠNG 1027
Phạm My trông thấy nét cười trên khuôn mặt Đường Lăng khi anh nhìn về phía Tô Khiết, bà ngẩn ra, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tô Khiết lại càng có vẻ nhiệt tình hơn.
Con trai bà trước nay chưa từng cười với cô gái nào, đây là lần đầu tiên.
“Ba, ba hãy đưa tất hết tất cả mọi tài liệu về vụ án này cho Thúy Nhi đi, để cô ấy hiểu qua mọi chuyện đã.” Đường Lăng cũng không nhận ra sự khác thường của mẹ, lúc này mọi quan tâm của anh đều đang hướng về vụ án.
“Được, có điều số tài liệu này hơi nhiều, muốn xem xong thì sẽ mất thời gian khoảng vài ngày, hay bây giờ ba nói qua về những điểm quan trọng cho cô bé biết nhé.” Bây giờ mọi chuyện rất gấp rút, Đường Vân Thành nghĩ mấy ngày cuối cùng này có khi còn không đủ để cô đọc hết tài liệu chứ nói gì đến phá án.
“Ba, những điểm quan trọng với ba chưa chắc đã quan trọng với cô ấy, vậy nên ba cứ đưa hết tài liệu cho cô ấy là được, còn những chuyện khác ba không cần phải để tâm.” Đường Lăng hiểu ý ông, nhưng anh lo rằng ông sẽ không thể nói lại đầy đủ được.
Hơn nữa những điều mà ông cho rằng quan trọng chưa chắc đã là quan trọng đối với Tô Khiết.
Thật ra thì vụ án này phân cho ông ấy vốn cũng có chút khiên cưỡng, ông đúng là giỏi thật, nhưng lại không quá am hiểu về việc điều tra phá án, đều do bọn người nhà họ Cố kia ức hiếp người khác.
“Được rồi.” Đường Vân Thành lẳng lặng thở dài, dù sao ông cũng không đặt quá nhiều hi vọng vào đó, giờ đây ông cũng không dám trông mong gì nhiều.
Tô Khiết vẫn im lặng ngồi đó, Đường Vân Thành nhìn thoáng qua cô, vẻ mặt ông có đôi chút băn khoăn, song cũng không nói gì thêm.
Ngay sau đó thì Đường Lăng cũng đi khỏi đây, vì anh cần phải đi đón hai bé về.
Nhưng Đường Lăng vẫn quay về nhà tổ nhà họ Đường trước.
“Lăng à, con đã về rồi sao?” Bà cụ Đường nhìn thấy Đường Lăng thì có vẻ vui tươi hơn hẳn: “Bà kêu thím Lưu làm cơm trưa rồi, làm món mà con thích nhất…”
“Bà nội, không cần đâu, con chỉ về để lấy đồ thôi, bây giờ con phải đi ngay rồi.” Đường Lăng mau chóng cắt ngang lời bà.
Nụ cười trên khuôn mặt bà cụ Đường thoáng chốc tan biến: “Mấy đứa nhỏ này hiếm lắm mới về nhà được một lần, mà lần về hiếm hoi này đến cả cơm cũng không ăn, cứ thế vội vàng bỏ đi, bận rộn đến mức đó sao?”
“Công việc của thằng bé rất bận, có đôi lúc nó buộc phải như vậy thôi, bà đừng cằn nhằn nó mãi thế.” Ông cụ Đường cũng biết bà cụ nhớ cháu nội, nhưng thân phận địa vị của anh như thế, thật sự có nhiều khi không thể làm theo ý mình muốn được.
“Tôi không cằn nhằn thằng bé, vậy cằn nhằn ông được không?” Bà cụ Đường xoay người lại trừng mắt nhìn ông Đường. Đường Lăng vẫn cười cười bước lên trên lầu.
“Ai da, không biết con bé Khiết Khiết bây giờ sao rồi? Thật là nhớ con bé đấy quá.” Bà cụ Đường đang đứng sau anh lại lầm bầm một câu.
Bước chân của Đường Lăng chợt dừng lại, anh vội quay người lại nhìn về phía bà cụ: “Bà nội, bà vừa nói tới ai đó?”
Vừa nãy anh có nghe lầm không? Bà nội nói nhớ Khiết Khiết?
Bà nội biết Khiết Khiết sao? Người mà bà nói có phải là Tô Khiết không?
Chuyện Khiết Khiết là người nhà họ đường bây giờ chỉ có mình anh biết thôi, bà nỗi không thể nào biết chuyện được.
“Bà nói con bé Khiết Khiết đó, Tô Khiết, đúng rồi, Khiết Khiết nói con bé có quen con, bà vốn muốn dắt con bé về làm vợ con, nhưng con bé lại nói con sẽ không cưới nó…” Bà cụ Đường thấy Đường Lăng hỏi thì cũng không nghĩ gì nhiều mà trả lời anh.
“Con bé Khiết Khiết ấy tốt như vậy, sao con lại không cưới con bé đi, con cũng đã lớn rồi, hay để bà…” Bà cụ Đường nhìn Đường Lăng rồi nói, giọng điệu vô cũng nghiêm túc.
Chương 1028
“Bà nội, dừng lại dừng lại.” Nghe bà nội nói vậy thì tim anh thiếu chút đã ngừng đập luôn rồi, Khiết Khiết là em gái anh, vậy mà bà nội lại muốn dắt cô vè làm vợ anh sao?
Đúng là vớ vẩn!
“Sao lại không được, bà thấy con bé Khiết Khiết rất là tốt.” Bà cụ Đường thấy cháu mình cuống quít chối đây đẩy như vậy thì vô cùng khó chịu.
“Bà nói con nghe này, lần đầu tiên trông thấy con bé là bà đã thấy rất thích rồi, có cảm giác rất thân quen, vì thế nên bà muốn đưa con bé tới nhà họ Đường chúng ta.” Từ đầu bà vẫn luôn có ý nghĩ như vậy rồi.
“Bà nội, bà cứ mong đi, không chừng nguyện vọng của bà sắp thành sự thật rồi đó.”
Vì chuyện này có liên quan tới việc điều tra nên hiện giờ anh vẫn chưa thể để lộ thân phận của cô được.
Cứ nhìn thái độ của bà cụ lúc này là biết, nếu anh mà nói ra sự thật thì chắc chắn ngay sau đó bà sẽ chạy đi tìm Tô Khiết cho xem.
“Ý con là con đồng ý cưới con bé sao?” Hai mắt bà cụ sáng rỡ, tưởng rằng Đường Lăng đã đồng ý.
“Bà nội à, cô ấy không đời nào gả cho con được đâu, cô ấy đã có gia đình rồi.” Đường Lăng nhìn bà nội, không thể kìm được mà nở nụ cười.
“Lập gia đình? Với ai?” Bà cụ Đường sửng hết cả người: “Người đó có xứng với con bé không? Nói mau, đó là ai vậy?”
“Nguyễn Hạo Thần.” Đường Lăng nhẹ nhàng nói ra tên của Nguyễn Hạo Thần, chẳng bao lâu sau Khiết Khiết sẽ quay về nhà họ Đường, đến khi đó chuyện của Khiết Khiết và Nguyễn Hạo Thần chắc chắn sẽ không thể giấu được.
“Hạo Thần? Thằng bé này đúng là vừa tinh mắt vừa nhanh tay.” Bà cụ Đường có chút ngạc nhiên, lại như đang thở phào nhẹ nhõm, thằng bé nhà họ Nguyễn cũng xem như xứng với Khiết Khiết.
Đường Lăng không nói thêm gì nữa, anh vội vã lên lầu lấy đồ.
“Ông à, lúc nãy Lăng có nói là Tô Khiết đã là vợ của Hạo Thần, nhưng hôm đó rõ ràng ông cụ Nguyễn nói con bé là y tá mời đến để chăm sóc bà cụ Nguyễn, sao lại như vậy chứ?” Bà cụ Đường nghĩ đến tình huống lúc đó ở nhà họ Cố thì liền cau mày lại.
Chuyện này mà nghĩ kỹ lại thì sẽ thấy rất là kỳ lạ. Rõ ràng là con dâu nhà họ Nguyễn vậy mà lại nói thành y tá? Hai cụ nhà họ Nguyễn rốt cuộc là có ý gì vậy chứ?
“Chuyện nhà người ta, bà đừng co nhúng tay vào, chuyện Hạo Thần kết hôn không được công khai, ngay cả tiệc cưới cũng không làm, có thể là vì một lý do nào đó.” Tuy quan hệ giữa hai nhà cũng coi như khá thân, song có một số việc, người ta đã cố giấu, vậy bọn họ cũng không tiện hỏi thêm gì nữa.
“Đã kết hôn luôn rồi, có gì mà giấu diếm chứ?” Bà cụ Đường khẽ mím môi, đôi mắt bà thoáng lóe lên: “Không ổn, chuyện này tôi phải làm rõ mới được, không thể để con bé Khiết Khiết phải chịu ấm ức.”
Bà cụ Đường vô thức muốn che chở cho Tô Khiết, một sự che chở vô điều kiện và cũng chẳng có lý do gì.
“Bà đó.” Ông cụ Đường nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng rồi cũng không nói gì thêm.
Bà cụ Đường tìm được số diện thoại của nhà lớn nhà họ Nguyễn, bà gọi một cuộc vào số đó.
“Đây là nhà họ Nguyễn, xin hỏi tìm ai?” Một người giúp việc bắt máy hỏi.
“Tìm bà cụ Nguyễn, hoặc ông cụ Nguyễn cũng được.”
“Vâng, xin chờ một chút.” Người giúp việc cũng rất nhạy bén, vừa nghe liền nhận ra ngay bà cụ Đường là người có quyền có thế, thái độ khi nói chuyện với bà cũng vô cùng lễ phép.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK