Bọn họ vừa vào cửa, Đường Vũ Kỳ đã nhận ra bọn họ, lần trước ở nhà họ Đường, bọn họ đã gặp nhau.
Nhưng rõ roàng ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn không nhận ra Đường Vũ Kỳ, lần trước lực chú ý của bọn họ vốn không ở trên người Đường Vũ Kỳ, mà hôm nay Đường Vũ Kỳ lại cải trang, lúc cô bé ra ngoài thì Đường Minh Hạo còn đưa kính râm cho cô bé nên có sự khác biệt lớn so với ngày đo ở nhà họ Đường.
Cũng khó trách ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn không nhận ra cô bé.
“bạn nhỏ, cháu là ai? Sao cháu lại ở chỗ này?” Bà cụ Nguyễn nhìn về phía Đường Vũ Kỳ, trên mặt nở nụ cười, có vẻ rất hiền từ.
Đường Vũ Kỳ chớp mắt, cô bé biết đây là ông nội và bà nội của ba, coi như là người thân của cô bé, nhưng bọn họ không thích mẹ, còn mắng mẹ.
“Đây là công ty của ba cháu, cháu đến tìm ba.” Nhưng bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ là đứa bé hiểu chuyện lễ phép, cô bé vẫn lễ phép trả lời bà cụ Nguyễn.
“Công ty của ba cháu? Ba cháu là ai?” Sắc mặt ông cụ Nguyễn hơi thay đổi, giọng nói cũng không nhẹ nhàng như vừa rồi.
Ông cụ Nguyễn cũng nhìn chằm chằm về phía Đường Vũ Kỳ.
Lúc này ánh mắt của ông cụ Nguyễn có chút đáng sợ, nhưng Đường Vũ Kỳ cũng không bị dọa sợ, ngược lại còn cười trả lời: “Ba cháu là tổng giám đốc của Nguyễn thị, Nguyễn Hạo Thần đó.”
Ông cụ Nguyễn và bà cụ Nguyễn nghe Đường Vũ Kỳ trả lời thì sắc mặt lập tức thay đổi, con của Hạo Thần?
Sao có thể chứ?
Hạo Thần có con lớn như vậy từ lúc nào?
Nếu đó là con của Hạo Thần, vậy mẹ đứa bé là ai?
“Vậy mẹ cháu là ai?” Bà cụ Nguyễn nghĩ đến vấn đề này nên nhanh chóng hỏi.
Mấy năm nay bên cạnh Hạo Thần không hề có phụ nữ nào, chỉ có một mình Tô Khiết.
Nhưng nửa năm trước Hạo Thần và Tô Khiết mới kết hôn, bọn họ cũng không thể có con lớn như vậy. Cho nên chắc chắn đứa bé này không phải của Tô Khiết.
Bà cụ Nguyễn bản năng không hy vọng mẹ đứa bé là Tô Khiết, người phụ nữ Tô Khiết rất khó chơi.
“Mẹ cháu là Tô Khiết.” Đường Vũ Kỳ nhìn bà cụ Nguyễn, rất lễ phép trả lời.
Mẹ đã dạy cô bé phải làm một đứa bé lễ phép.
“Không thể nào, Tô Khiết vốn không thể sinh con, sao có thể có con được? Hơn nữa nửa năm trước hai đứa mới kết hôn…” Ông cụ Nguyễn lập tức phản bác, rõ ràng cũng không muốn chấp nhận sự thật.
“Bởi vì lúc mẹ sinh cháu bị thương nên mới không thể sinh con, cho nên cháu là con ruột của mẹ cũng là con ruột của ba.” Đường Vũ Kỳ đưa mắt nhìn về phía ông cụ Nguyễn, rất nghiêm túc giải thích.
Bởi vì mẹ sinh bọn họ bị thương nên không thể sinh con, sau khi chuyện lần trước của ông cụ Nguyễn lộ ra thì cô bé cùng anh trai mới biết được.
Ánh mắt bà cụ Nguyễn lóe lên, sau đó cười khẽ đi đến trước mặt Đường Vũ Kỳ, đưa tay về phía đầu Đường Vũ Kỳ, nhìn giống như vuốt ve.
“Bà muốn làm xét nghiệm ADN sao?” Đường Vũ Kỳ chớp mắt, sau đó nhổ mấy sợi tóc đưa cho bà cụ Nguyễn: “Cháu cho bà, bà cứ đi làm xét nghiệm.”