Thành thiếu chủ nghe được tiếng cười của Sở Bách Hà, chớp chớp mắt, sau đó gõ vách tường: “Đừng cười lớn đến thế,trước khi cười thì nên nghĩ đến hậu quả, nếu không phải nể mặt cả hai chúng ta đều có chung kẻ thù là Nguyễn Hạo thần, tôi cũng không dám đảm bảo rằng cô sẽ có hậu quả thế nào đâu?”
Thành thiếu chủ cũng cố ý không kìm giọng, Sở Bách Hà có thể nghe thấy, đương nhiên Nguyễn Hạo thần ở bên kia cũng nghe được.
Sở Bách Hà sửng sờ, khóe môi bất giác hơi giật giật, phản ứng đầu tiên là phủ nhận: “Anh uy hiếp tôi, tôi…”
Thứ Sở Bách Hà cô ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp!
Nhưng cô còn chưa nói xong, Đường Minh Hạo đã cản cô lại.
“Tình hình gì thế này? Phòng bao số 11 cũng nhằm vào lão đại sao?” Cố Ngũ nghe Thành thiếu chủ nói thế cũng ngẩn ra, tình hình ngày hôm nay đúng là càng ngày càng phức tạp: “Đó là ai thế? Phòng bao số 11 là nữ.”
“Không cần để ý đến phòng bao số 11.” cậu ba Nguyễn rõ ràng không xem phòng bao số 11 là kẻ thù, bởi vì anh đã nghe ra được giọng nói của Sở Bách Hà từ lâu.
Lần trước khi Sở Bách Hà và Tô Khiết cùng nhau tham gia cuộc thi thiết kế của Nguyễn thị, anh từng gặp mặt Sở Bách Hà, cũng trò chuyện vài câu, cho nên nhớ được giọng nói của Sở Bách Hà.
Anh cũng đoán được chắc là Sở Bách Hà đại diện cho Mộ Dung Tri đến đây.
Sở Bách Hà là kiểu người thích nơi ồn ào, cho nên lúc trước có khả năng là trượt tay nhấn nhầm vào chuông.
Bởi vì biết người trong phòng bao số 11 là Sở Bách Hà cho nên cậu ba Nguyễn cũng không nghĩ nhiều.
“Ồ.” Cố Ngũ nhẹ nhàng đáp lại, không biết là thở phào nhẹ nhõm hay là hơi thất vọng nữa.
“Lão đại, anh Mặc ở phòng số 10 có ý muốn kiếm chuyện với chúng ta rõ ràng như thế, chúng ta cũng không thể bỏ qua dễ dàng được đúng không” Cố Ngũ quay sang nhìn lão đại nhà anh, hai mắt phát sáng.
Chuyện giống khi nãy thật sự rất kích thích, rất đã ghiền, Cố Ngũ cảm thấy sẽ là cho người ta ghiền chết, bình thường anh làm việc vô cùng bình tĩnh, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy máu toàn thân giống như đang sôi trào, làm anh không thể khống chế được mà muốn tiếp tục.
Nhưng mà anh còn phải nhận được sự cho phép của lão đại mới được!!
“Vậy lại đấu giá thêm vài món, khống chế giá cả cho tốt.” Từ trước đến giờ cậu ba Nguyễn không phải là loại người đứng yên cho người khác ăn hiếp, nếu có người đến tận nơi kiếm chuyện, anh cũng không thể nào không đánh trả.
Mấy món đấu giá tiếp theo, món nào Nguyễn Hạo thần cũng đều tham gia đấu giá, anh Mặc ở phòng bao số 10 cũng tiếp tục nhấn chuông theo, nhưng mà lần nào cuối cùng cũng là anh Mặc trả tiền.
Không có ra giá trên trời như hai lần trước, nhưng mà giá của mỗi lần cũng không hề thấp, tóm lại anh Mặc đấu giá thắng cũng không có lợi gì.
9000 tỷ mà chú Đổng chuyển đến đã nhanh chóng xài hết.
“Thành thiếu chủ, chúng ta xài hết tiền rồi.” Lúc này Cường thật sự rất muốn khóc, lần nào Thành thiếu chủ cũng thua dưới tay cậu ba Nguyễn, chưa có lần nào thắng cả.
Có mấy lần, rõ ràng Thành thiếu chủ đã tính toán kỹ, cũng đã khống chế được, nhưng lần nào cậu ba Nguyễn cũng đều có thể dừng lại trước cái giá Thành thiếu chủ tính toán từ trước, đúng là rất thần kỳ.
Không lẽ cậu ba Nguyễn cũng học tâm lý cùng với cô cả, có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác!