Cô cầm con dao gọt trái cây, trông như thể đang tùy tiện chém bừa lên người Lưu Cầm, kết quả chỉ cắt áo cô ta thành nhiều khúc, hơn nữa những mảnh vải vụn chưa hề bị rơi xuống.
Suốt cả quá trình, cô không hề làm Lưu Cầm bị thương, đến vết rách da cũng không có.
Một người bình thường tuyệt đối không thể làm như vậy được, nếu chỉ là cô chiêu của nhà giàu, hơn nữa từ nhỏ đã bệnh tật yếu ớt thì lại càng không thể.
Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn dán mắt vào Tô Khiết trên màn hình, bây giờ đáp án của tất thảy mọi thứ đều đã trở nên rõ ràng.
Vậy thì, tiếp theo…
“Tô Khiết, tôi đã đắc tội tôi ở đâu mà cô lại làm thế với tôi?” Lưu Câm sợ đến nỗi run lấy bẩy, bây giờ cô ta mới biết Tô Khiết quá đáng sợ, nhưng trong lòng cô ta vẫn còn ôm ấp hy vọng Tô Khiết chỉ nổi điên mà thôi, chứ không phải rằng đã biết được sự thật.
Tô Khiết hơi ngẩng đầu lên liếc nhìn cô ta, đến lúc này rôi mà Lưu Câm vẫn còn muốn giả vờ giả vịt nữa à?
“Cô tổ chức bữa tiệc này để tặng tôi cho tổng giám đốc Lý, cô biết ông ta là loại người như thế nào, cô còn cần tôi nói ra ý đồ của cô nữa hay sao? Chắc hẳn tôi không phải là người đầu tiên bị cô hãm hại đâu nhỉ, trước kia cô đã hại bao nhiêu người rồi?” Tô Khiết không ưa điệu bộ giả vờ giả vịt của cô ta, bởi vì khả năng đóng kịch của cô ta quá kém cỏi, làm cô cảm thấy dơ mắt mình.
“Tô Khiết, cô đừng ăn nói lung tung, cô có chứng cứ gì không.” Sắc mặt Lưu Câm thay đổi nhanh chóng, nhưng nghĩ đến việc chỉ có mình và tổng giám đốc Lý biết, chắc chắn tổng giám đốc Lý sẽ không nói, nên chẳng qua chỉ là suy đoán của Tô Khiết mà thôi, cô ta không có chứng cứ gì cả.
Cô ta cảm thấy Tô Khiết không có chứng cứ nên không thể làm gì cô ta được cả.
Tô Khiết cũng nhận ra cô ta chột dạ và né tránh, cũng nhìn thấy sự sợ hãi từ sâu trong mắt cô ta, vừa khát vọng được cứu rỗi vừa sợ hãi bị phát hiện.
Bởi thế, trước kia Lưu Cầm thật sự đã từng hãm hại những cô gái khác, có lẽ không chỉ là một người.
Ánh mắt của Tô Khiết trở nên lạnh lẽo, chứng cứ? Lúc làm việc xấu thì Lưu Cầm có quan tâm đến chứng cứ gì không!
“Chứng cứ? Ở xã hội bây giờ thì ai mà thèm quan tâm đến chứng cứ gì kia chứ, ngu ngốc!” Tô Khiết cười lạnh, cô dửng dưng:”Hơn nữa, tôi không phải là cảnh sát thì cần chứng cứ để làm chi?”
Muốn bắt nạt cô không có chứng cứ à? Nực cười!
Đúng vậy, cô không có chứng cứ Lưu Cầm đã từng hãm hại người khác, đến người ấy là ai mà cô còn không biết thì làm sao có chứng cứ cho được.
Chỉ có điều, cô cân chứng cứ sao?
Lưu Cầm nhìn cô, đôi mắt chơm chớp vài lần, dường như nhất thời không hiểu ý của Tô Khiết, không, thực ra cô ta hiểu, chỉ có điều không dám tin tưởng vào tai mình mà thôi.
“Chỉ cần tôi cho là đúng là đủ, nếu như thật sự đổ oan cho cô thì cô cứ coi như mình xui xẻo đi.” Tô Khiết liếc nhìn cô ta rôi chậm rãi bồi thêm một câu.
Lưu Cầm ngẩn ngơ nhìn cô, cô ta hoàn toàn không ngờ đến viện Tô Khiết sẽ nói như vậy, chuyện này? Không hợp logic một chút nào cả.
“Thế mà cũng được à? Chị ba mạnh mẽ quá.” Tiểu Thất vỗ tay, đôi mắt sáng ngờ của cậu bé toát ra vẻ kinh ngạc và sùng bái.
Những người khác nghe Tô Khiết nói vậy đều mỉm cười.
Cô gái này thật khiến cho người khác cảm thấy bất ngờ Điệu bộ ngang ngược cậy thế ức hiếp người khác của cô thật sự khiến cho người thấy cảm thấy sướng!
“Cô, cô đúng là đồ vô liêm sỉ, đồ ngang ngược.” Sau khi tỉnh táo lại, Lưu Câm bực dọc đáp lại cô.