Chương 50
“Rốt cuộc người trẻ tuổi bây giờ sao vậy?” Cuối cùng Ông cụ Tô cũng có chút bất lực, có khả năng tin tức trên mạng không đúng sự thật, nhưng có câu không có lửa làm sao có khói. Ông muốn Khiết Khiết hạnh phúc suốt đời, cho nên tuyệt đối không thể mạo hiểm dù chỉ một chút.
“Xem ra, Cô Tô không muốn gả cho người khác. Hơn nữa mỗi lần từ chối đều không lưu lại dấu vết. Bây giờ em có chút đồng ý với quan điểm của anh rồi. Cô Tô này không phải là ngu ngốc, mà là giả heo ăn thịt hổ.” Cậu năm Tào hạ giọng, dùng âm lượng chỉ có Nguyễn Hạo Thần nghe được nói.
Lúc trước Nguyễn Hạo Thần cho rằng Tô Khiết giả bộ, anh ta không tin. Thế nhưng trải qua chuyện này, anh ta không thể không tin điều đó.
Sau chuyện này, Tô Khiết nhìn qua có vẻ hồn nhiên vô hại, nhưng mỗi việc lại có kết quả đúng như cô mong muốn.
Chuyện như thế, nếu một lần có thể là trùng hợp, hai lần có thể là do may mắn, thế nhưng lần nào cũng như thế thì lại khiến người ta phải suy ngẫm.
Khóe môi Nguyễn Hạo Thần hơi cong lên, giả heo ăn thịt hổ! Dùng từ này để hình dung cô đúng là rất chính xác.
“Ông có quen biết Nguyễn Hạo Thần không?” Tô Khiết nhớ tới chuyện lúc trước, vẫn quyết định hỏi ý kiến ông một chút.
Nguyễn Hạo Thần dựa vào cửa sổ nghe được lời Tô Khiết nói, mí mắt hơi giật một chút. Cô đang thử hỏi ý kiến của ông cụ Tô
Nguyễn Hạo Thần đương nhiên hiểu rõ dụng ý của cô. Chỉ cần ông cụ Tô có chút không hài lòng đối với Nguyễn thị, đối với anh thì cô không cần lo lắng chuyện nhà họ Nguyễn đến cầu hôn nữa.
Cô gái này đúng là…
Anh nghĩ, nếu như ông cụ Tô đánh giá anh không tệ lắm, tiếp đó cô tất nhiên sẽ tìm ra các loại “chứng cứ” để “nói xấu” anh.
“Nguyễn Hạo Thần? Chủ tịch hiện tại của Nguyễn thị sao? Thực ra ông đã gặp qua cậu ta hai lần, xét tướng mạo, tài hoa đều là hạng nhất, có thể nói là nhân trung long phượng. Điều quan trọng nhất là cậu ta luôn giữ mình trong sach, chưa từng có tin đồn xấu nào về cậu ta.” Khi nhắc đến Nguyễn Hạo Thần , trên mặt Ông cụ Tô không hề che giấu sự tán thưởng.
“Nghe nói hình như cậu ta không có hứng thú với phụ nữ, hình như cậu ta thích đàn ông.” Tô Khiết không ngờ ông cụ Tô lại đánh giá Nguyễn Hạo Thần cao như thế. Trong lòng cô vang lên tiếng chuông cảnh báo thật lớn. Đây không phải là một hiện tượng tốt, việc này rất bất lợi đối với cô.
Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần rõ ràng lạnh đi. Người phụ nữ này, thực sự rất đáng chết, y như anh đoán. Chỉ là cô cũng quá độc, ngay cả những lời nói dối như anh thích đàn ông cũng bịa ra được.
Cô đúng là đã hao công tốn sức rồi!
“Anh ba, thì ra anh thích đàn ông.” Cậu năm Tào lập tức vui vẻ, tuy giọng nói đã cố gắng hạ thấp, nhưng nụ cười trên mặt không hề che giấu.
Bởi vì bên cạnh anh ba đúng là không có phụ nữ, lời đồn này quả thực cũng có, chỉ là cậu năm Tào không ngờ Tô Khiết lại coi nó như chuyện nghiêm túc mà nói vào lúc này.
“Nói bậy, đúng là nói linh tinh. Điều này là vu khống, thế nào? Còn không cho phép những người trẻ tuổi giữ mình trong sạch sao? Mấy người này là loại thấy người khác tốt thì ghen tỵ, cho nên mới cố ý tung ra lời đồn như thế để bôi nhọ Nguyễn Hạo Thần .” Chỉ là, không ngờ, ông cụ Tô sau khi nghe Tô Khiết nói, tâm trạng đột nhiên thay đổi, trở nên kích động, vẻ mặt phẫn nộ, cứ như là có người mắng chửi ông vậy.
Mắt Tô Khiết hơi lóe lên, ông có cần phải kích động như thế không?
Ông bảo vệ Nguyễn Hạo Thần như thế là có ý gì?
Đây là tình huống gì? Sao cô lại cảm thấy tình hình ngày càng bất lợi với mình thế này?
Chương 51
Nguyễn Hạo Thần hiển nhiên cũng không ngờ ông cụ Tô lại bảo vệ anh như vậy. Anh có hơi bất ngờ, ánh mắt thoáng qua một nét cười khẽ. Lúc này tuy rằng không nhìn thấy, nhưng anh có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ buồn bực rầu rĩ của cô.
Đoán chừng cô cũng không thể ngờ được thái độ của ông cụ Tô sẽ là như vậy.
“Nhưng mà, nghe nói anh ta và Cậu năm Tào thường xuyên ra vào có nhau.” Tô Khiết vẫn chưa hết hy vọng. Đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời của cô, cho nên, cô tuyệt đối không thể bỏ cuộc.
Chỉ cần có thể thuyết phục được ông, cô cũng không cần lo lắng việc nhà họ Nguyễn đến cầu hôn nữa. Ngày mai cô sẽ không nghe lời Nguyễn Hạo Thần đến Ủy ban nữa.
Mặt cậu năm Tào nhất thời đen sì, mẹ kiếp, liên quan gì đến mình chứ?
Cái gì gọi là ra vào có nhau? Người phụ nữ này có biết dùng từ không vậy?
Đôi mắt Nguyễn Hạo Thần nheo lại, người phụ nữ này thật đúng là toàn năng, tốt, rất tốt.
“Không thể nào. Ông biết thằng nhóc nhà họ Tào kia. Cậu ta thích phụ nữ, cho nên chắc chắn Nguyễn Hạo Thần cũng thích phụ nữ.” Có điều, Ông cụ Tô vẻ mặt kiên định lần thứ hai nhanh chóng bác bỏ lời nói của Tô Khiết.
Khóe môi Tô Khiết co rút. Cái gì mà Cậu năm Tào thích phụ nữ thì Nguyễn Hạo Thần cũng thích phụ nữ? Ông đúng là thánh suy luận. Chỉ là, cô cũng không có lời nào nói lại được.
“Được rồi, cháu vừa nói thế, ông lại nhớ ra, tên nhóc nhà họ Tào kia cũng không tệ lắm, tuổi tác và mọi thứ cũng vừa hay phù hợp với cháu.” Có điều, không ai ngờ Ông cụ Tô đột nhiên lại nói ra một câu như thế.
“Ông…” Tô Khiết hoàn toàn kinh hãi, chuyện gì thế này?
Cô vốn muốn thử xem phản ứng của ông thế nào, để giải quyết chuyện Nguyễn Hạo Thần . Thế nhưng bây giờ chuyện Nguyễn Hạo Thần còn chưa giải quyết được, lại còn kéo thêm cả một cậu năm Tào .
Cô đã chọc phải ai mà lại xui xẻo như thế?
Ngoài cửa sổ, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần chậm rãi chuyển sang Cậu năm Tào, ánh mắt kia lạnh lẽo kinh khủng.
“Anh ba, em bị oan.” Cậu năm Tào lúc này thực sự bị oan. Anh ta đã trêu ghẹo ai mà lần nào người gặp xui xẻo cũng là anh ta?
“Khiết Khiết , tên nhóc nhà họ Tào kia rất được, tuổi còn trẻ đã là Cục trưởng Cục Công an. Hơn nữa tên nhóc này làm việc vững vàng, cũng không có mấy tin đồn tình cảm lung tung. Ông cảm thấy cậu ta rất tốt.” Ông cụ Tô càng nói càng hưng phấn, càng cảm thấy việc này có thể thành.
“Ông, nhưng mà nhà họ Tào cũng không đề nghị kết thông gia.” Tô Khiết âm thầm hít một hơi, cố gắng từ chối khéo léo.
Trong lòng cục cưng đau khổ, thật sự đau khổ. Chuyện này là thế nào đây?
“Chỉ cần Khiết Khiết đồng ý, tên nhóc họ Tào chắc chắn không vấn đề gì. Nhà họ Tào chưa đề nghị kết thông gia, ông có thể nói chuyện với nhà họ Tần. Việc này với ông không thành vấn đề.” Thế nhưng, rất hiển nhiên, Ông cụ Tô còn chưa hoàn toàn hiểu rõ ý của Tô Khiết Có lẽ nên nói, Ông cụ Tô lúc này hoàn toàn hiểu lầm ý của Tô Khiết
Ông cụ Tô cho rằng, trong lòng Tô Khiết đã bằng lòng, chỉ là nhà họ Tào chưa tới đề nghị kết thông gia, cho nên ngại.
“Khiết Khiết , thực ra chuyện như vậy không nhất định phải do nhà trai nói, nhà gái cũng có thể nói được. Chỉ cần hai người sau khi kết hôn hạnh phúc là được.” Ông cụ Tô cảm thấy, chỉ cần Tô Khiết hạnh phúc, những thứ khác đều không có gì phải lo.
“….” Tô Khiết hoàn toàn cạn lời, việc này có liên quan gì đến hạnh phúc sau khi kết hôn? Tốc độ của ông quá nhanh đấy?
Chương 52
“Khiết Khiết , bây giờ ông sẽ gọi điện thoại nói chuyện này với nhà họ Tần.” Thật không ngờ Ông cụ Tô nói là làm, muốn gọi điện thoại ngay lập tức.
“Ông…” Tô Khiết hơi biến sắc, muốn ngăn cản ông cụ Tô .
“Khiết Khiết , việc này cháu không cần quan tâm, cứ giao cho ông, ông sẽ xử lý tốt, chắc chắn không để Khiết Khiết chịu một chút thiệt thòi nào.” Lúc này Ông cụ Tô vốn không nghe vào bất cứ lời từ chối nào, đã cầm điện thoại lên.
Ngoài cửa sổ, ánh mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn Cậu năm Tào rõ ràng lạnh lẽo hơn, còn mơ hồ mang theo một chút sát ý nguy hiểm.
“Anh ba, em thực sự bị oan, chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến em?” Cậu năm Tào lúc này sắp khóc rồi. Anh ta thực sự oan uổng, làm sao anh ta biết được Ông cụ Tô lại đột nhiên lại nghĩ ra ý tưởng này chứ.
Nguyễn Hạo Thần không nói gì, chỉ là đôi mắt từ từ nheo lại, hơi thở nguy hiểm càng thêm rõ ràng.
“Anh ba, em hiểu mà, em sẽ giải quyết ngay lập tức, em lập tức giải quyết chuyện này.” Cậu năm Tào dù sao cũng là một người thông minh, lập tức hiểu được ý của Nguyễn Hạo Thần .
Ý của anh ba không phải là muốn anh ta xin lỗi, mà là muốn anh ta giải quyết chuyện này.
Nhưng mà, anh ta nằm cũng trúng đạn, Ông cụ Tô đột nhiên có ý tưởng này, anh ta cũng không biết nên ngăn cản thế nào.
Có điều, Cậu năm Tào cũng không hổ là Cậu năm Tào , ánh mắt anh ta hơi đổi, đột nhiên có một cách.
“Anh ba, em có cách rồi, đảm bảo việc này sẽ được giải quyết tốt đẹp.” Cậu năm Tào nhìn Nguyễn Hạo Thần , ánh mắt mang theo ý cười nịnh nọt.
Anh tin chắc nếu mình không giải quyết xong chuyện này bây giờ, anh ba sẽ quấn lấy anh ta không buông.
Cậu năm Tào lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi đi. Nhưng mà anh ta sợ bị Ông cụ Tô trong phòng nghe được nên nhẹ nhàng đi ra xa một chút.
“Thằng nhóc chết tiệt này, còn biết đường gọi điện về đấy.” Điện thoại vừa được nhận, tiếng rống của Ông cụ Tào đã truyền tới, thực sự là tràn đầy sức sống.
“Ông, cháu có tin tốt muốn báo cho ông.” Cậu năm Tào không có thời gian nói lôi thôi dài dòng, đi thẳng vào vấn đề, cũng hoàn toàn phớt lờ tiếng rống của ông cụ.
“Tin tốt? Anh còn có thể có tin tốt gì? Đã hơn một tháng anh chưa về nhà, anh có thể về thăm nhà một chút là tôi đã mừng lắm rồi.” Ông cụ Tào ngẩn người, giọng nói rõ ràng đã thấp đi mấy phần, trong giọng nói còn mang theo chút suy sụp.
“Ông, cháu mới có bạn gái, dự định sẽ kết hôn, vài ngày nữa cháu dẫn cô ấy về gặp ông.” Cậu năm Tào biết rõ nhiệm vụ của mình lúc này, cho nên lời nói dối này dù không muốn cũng phải nói.
Cậu năm Tào càng hiểu rõ, lời nói dối này sẽ có hậu quả gì, thế nhưng anh ta không có lựa chọn khác.
“Thật sao? Lời anh nói là thật?” Ông cụ Tào nghe nói như thế, giọng nói lập tức hưng phấn, nhưng lại hơi nghi ngờ: “Thằng nhóc anh không phải đang lừa tôi chứ?”
“Ông, cháu lừa ông làm gì? Hơn nữa, chuyện hôn nhân không thể đùa giỡn như thế được. Mấy ngày nữa cháu sẽ dẫn cô ấy về, đảm bảo ông sẽ hài lòng.” Vì hoàn thành nhiệm vụ, Cậu năm Tào đúng là rất liều mạng.
Nhưng mà, anh ta lại nghĩ, tiếp theo phải đi đâu mà tìm một người như thế đây?
“Được, được, được. Đây đúng là tin tốt. Ông chờ, cháu dẫn cô ấy về sớm một chút.” Lúc này ông cụ Tào rất vui vẻ, trong điện thoại liên tục nói vài tiếng tốt.
Chương 53
“Ông, cháu còn có việc, cháu cúp trước đây.” Cậu năm Tào không dám nhiều lời, sợ ông cụ Tào nghi ngờ, lập tức cúp máy.
“Ồ, sao điện thoại của ông Tào lại không gọi được?” Cậu năm Tào đến gần cửa sổ đã nghe được những lời này của ông cụ Tô .
Khóe môi cậu năm Tào khẽ nhếch, vừa rồi anh ta gọi điện thoại cho ông, ông cụ Tô đương nhiên là không gọi được rồi. Nhưng mà cũng may là tốc độ của anh ta nhanh hơn một chút.
Thực ra Tô Khiết lại mong có thể vĩnh viễn không gọi điện thoại được.
“Được rồi, được rồi, cuối cùng cũng gọi được rồi.” Nhưng mà, giọng nói hưng phấn của ông cụ Tô lập tức vang lên, phá vỡ hy vọng của Tô Khiết .
“Ông bạn già, điện thoại ông gọi đến đúng lúc lắm. Vừa lúc tôi có một tin tốt muốn nói với ông. Thằng nhóc nhà tôi muốn kết hôn rồi.” Điện thoại gọi được, ông cụ Tô còn chưa mở miệng, giọng nói hưng phấn của ông cụ Tào đã truyền tới: “Ông bạn, đến lúc đó nhất định ông phải đến uống rượu mừng đấy.”
Ông cụ Tào nói lớn, đến mức Tô Khiết đứng bên cạnh cũng nghe thấy rõ ràng.
Khóe môi Tô Khiết khẽ nhếch, cô cảm thấy đây là tin tức tốt nhất trong ngày hôm nay.
Vẻ mặt hưng phấn của ông cụ Tô lập tức biến mất. Mình vốn muốn nói chuyện kết thông gia, không ngờ ông còn chưa nói, người ta đã mời ông đến uống rượu mừng rồi. Còn có chuyện gì khiến người ta buồn bực hơn nữa sao?
Tâm trạng ông cụ Tô lúc này không tốt, cho nên chỉ nói phụ họa vài câu rồi cúp điện thoại.
Tô Khiết âm thầm thở dài một hơi, may quá, không gặp nguy hiểm.
“Khiết Khiết, tên nhóc họ Tào sắp kết hôn rồi, xem ra việc này không thành rồi.” Ông cụ Tô rõ ràng có chút thất vọng.
Trái với tâm trạng thất vọng của ông cụ Tô, tâm trạng Tô Khiết lúc này rất tốt.
Nhưng mà, câu nói tiếp theo của ông cụ Tô lại khiến Tô Khiết kinh hãi…
“Ông vừa nói đến Nguyễn Hạo Thần, ông nội đột nhiên nghĩ đến một chuyện, gần đây ông cụ Nguyễn hình như cũng rất gấp vì hôn nhân của Nguyễn Hạo Thần . Thậm chí còn truyền tin, trong tháng này Nguyễn Hạo Thần không kết hôn, thì ông ấy sẽ đem toàn bộ tài sản nhà họ Nguyễn giao cho cậu hai nhà họ Nguyễn .”
Con mắt Tô Khiết né tránh, cô đột nhiên nghĩ tới lúc trước Nguyễn Hạo Thần đã nói, anh nói anh cần một người vợ, xem ra chuyện này là thật.
Dẫu sao chuyện liên quan đến gia sản nhà họ Nguyễn, cái này chắc là nguyên nhân khiến anh cuống cuồng kết hôn.
Nhưng, nhiều người như vậy anh không chọn, vì sao hết lần này tới lần khác chọn cô chứ?
Dĩ nhiên, Tô Khiết không biết nếu không phải cô, coi như dù ông cụ Nguyễn có ép thế nào đi nữa, Nguyễn Hạo Thần căn bản cũng sẽ không đồng ý kết hôn.
“Cho nên, ta cảm thấy chuyện này cũng không phải là không thể nào.” Trên mặt ông Tô đột nhiên hưng phấn lạ thường.
“Chuyện gì?” Tô Khiết đang suy nghĩ chuyện Nguyễn Hạo Thần, trong lúc nhất thời chưa bình tĩnh lại.
“Chuyện cháu và Nguyễn Hạo Thần .” Ông cụ Tô nhìn Tô Khiết, đôi lông mi cũng mang theo ý cười.
“Cháu với Nguyễn Hạo Thần ? Cháu và anh ta có thể có chuyện gì?” Bởi vì quá sợ, giọng Tô Khiết có hơi to.
Ông nội như vậy thật sự sẽ dọa chết người khác!
Chương 54
“Ông cụ Nguyễn bây giờ không phải là cũng gấp muốn cho Nguyễn Hạo Thần kết hôn sao? Chỉ cần nhà họ Nguyễn đồng ý, ông nội dù đập nồi bán sắt cũng phải gả cháu qua.” Đúng là ông Tô không phải nói qua mà thôi, mà là thực sự có ý đó.
Đập nồi bán sắt cũng phải gả cô qua? Tô Khiết bị những lời của ông nội làm giật mình.
Đập nồi bán sắt? Chuyện này nghiêm trọng thật nhỉ?
“Anh ba, đều phải đập nồi bán sắt, có thể thấy ông Tô thích anh thế nào, nếu là ông sang nói với nhà họ Nguyễn thật thì sao, anh đồng ý cưới chị ấy à?” Cậu năm Tào biết anh ba của mình ‘có cái nhìn khác’ với Tô Khiết , nhưng là cũng không đến nổi sẽ lấy cô ấy chứ?
Nguyễn Hạo Thần khẽ nhấp môi, không trả lời, không cần ông Tô nói, anh cũng phải cưới cô.
Đối với sự yên lặng của anh, Cậu năm Tào tự động hiểu, Nguyễn Hạo Thần nháo thì nháo, nhưng là không thể nào thật sự cưới Tô Khiết .
Ở trong lòng anh ta, anh ba của anh ta là ưu tú nhất, dù Tô Khiết cũng không phải dạng ngu ngốc, cũng không xứng với anh ba.
“Ông nội, chúng ta đập nồi bán sắt, ông cảm thấy nhà họ Nguyễn sẽ lấy làm lạ à?” Tô Khiết bây giờ rất buồn rầu, buồn rầu đến mức co không có sức tranh cãi.
Vốn cô muốn giải quyết chuyện Nguyễn Hạo Thần , nhưng cô không nghĩ mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này.
Đột nhiên cô cảm thấy, chính cô đào một cái hố, sau đó ông nội rất phối hợp đem cô đi chôn.
“Thì nhà họ Tô cũng không hiếm lạ gì với nhà họ Nguyễn .” Ông Tô ngẩn người, sau đó rất nghiêm túc trả lời một câu.
“Ông cảm thấy bên đó dựa vào gì mà phải cưới cháu?” Tô Khiết né tránh, nếu cô đồng ý lời này của ông cụ Tô, như vậy Nguyễn Hạo Thần rốt cuộc tại sao lại hết lần này tới lần khác chọn trúng cô chứ ?
Chẳng lẽ thật sự bởi vì cô không đủ thông minh, không quá xinh đẹp?
Vấn đề này, cô thật sự không nghĩ ra.
“Ông nội cảm thấy nhà họ Nguyễn sẽ không nhìn trúng những thứ này.” Lấy thế lực và tài lực nhà họ Nguyễn , căn bản sẽ không để ý những thứ này, cũng bởi vì nguyên nhân này, ông Tô càng muốn thử xem sao.
“Không để ý mấy cái này, vậy chúng ta cũng phải có gì người khác có thể nhìn trúng đồ mới được, chẳng lẽ ông nội còn trông cậy vào người ta nhìn trúng cháu không đủ thông minh, không quá đẹp?” Tô Khiết nhớ tới lúc trước Nguyễn Hạo Thần nói, tâm tình càng thêm sầu não.
Ngoài cửa sổ, đôi môi Nguyễn Hạo Thần nhếch lên, trong con ngươi thâm thúy giống như thoáng qua nụ cười châm biếm.
Ông Tô nhìn Tô Khiết, không lên tiếng nữa, không biết đang suy nghĩ gì.
Ông Tô không lên tiếng, Tô Khiết cũng không dám nói bậy bạ nữa, rất sợ lại nâng lên sự hưng phấn của ông cụ, rước họa vào thân nữa.
Nhưng có một việc, Tô Khiết biết rõ, nếu nhà họ Nguyễn thật sự tới cầu hôn, ông nội cô dù liều mạng cũng sẽ gả cô qua.
Ông nội là thật sự thương cô, cho nên, cô không muốn làm trái ý ông nội.
Cho nên, cô tuyệt đối không thể để cho nhà họ Nguyễn đến cửa cầu hôn.
Không nghĩ tới để nhà họ Nguyễn tới cầu hôn, vậy nên cô nhất định phải làm theo lời Nguyễn Hạo Thần , ngày mai mười giờ đến Ủy ban.
Đến Ủy ban, nghĩa là sẽ cùng anh lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, nhưng Nguyễn Hạo Thần nói, nếu cô chủ động đi, tất cả mọi chuyện đều do cô quyết định. Nếu để nhà bên đó tới tận cửa cầu hôn, đến lúc đó ngay cả cơ hội lựa chọn cô cũng không có.
Chương 55
Xem ra, bây giờ cô cũng không có sự lựa chọn.
Trở về phòng, chuyện Tô Khiết làm đầu tiên chính là gọi video cùng hai bảo bối.
“Mẹ, lúc nào mẹ trở lại?” Video vừa thông, khuôn mặt nhỏ nhắn béo béo đáng yêu của cô con gái đã xuất hiện ở trên màn hình điện thoại.
“Làm sao? Nhớ mẹ à.” Tô Khiết trên mặt không tự chủ tràn đầy ý cười, trong lúc nhất thời tất cả buồn rầu và phiền não đều biến mất.
“Nghĩ là nhớ, nhưng anh nói, mẹ không cần phải về gấp, đợi thêm vài ngày có khi lại tìm cho chúng ta được một người ba.” Đôi môi đỏ mọng của cô bé khẽ vểnh lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thêm mấy phần xoắn xuýt.
“Tìm một người ba?” Nghe được con mình nói, trên mặt Tô Khiết thêm mấy phần bất ngờ.
“Vâng, người khác đều có ba, anh nói mẹ cũng đã lớn rồi, cũng nên tìm cho chúng ta một người ba.”
Tô Khiết mím môi, cô dám cam đoan, đây chính xác là lời con trai mình nói.
Lão đại không nhỏ nữa? Năm nay cô mới hai mươi bốn tuổi.
“Anh đâu?” Tô Khiết đợi nửa ngày, nhưng không nhìn thấy con trai bảo bối của mình.
“Anh đi theo cha nuôi đi đến phòng thí nghiệm rồi, nhưng anh bảo anh sẽ về sớm.”
Tô Khiết rất hoài nghi lời con mình, con trai mình chính mình hiểu rõ nhất, nó đi theo học trưởng đi đến phòng thí nghiệm, tuyệt đối không thể trở về sớm.
Con trai cô mặc dù vẫn chưa tới năm tuổi, so với vậy đứa trẻ khác trưởng thành hơn nhiều, cũng thông minh hơn, cô cảm thấy khẳng định là giống như cô.
Năm năm trước, chuyện đêm đó bất ngờ, mặc dù sau chuyện này người đàn ông kia không ngừng theo đuổi cô, nhưng là cô vẫn chạy thoát.
Chỉ là, không nghĩ tới, sau đó cô lại mang thai, lúc ấy cô suy nghĩ rất nhiều, sau đó vẫn là quyết định sinh đứa bé ra.
Cô rất vui vì có thể có hai đứa nhóc, cô cảm thấy đây là món quà tốt nhất trời cao đã ban cho mình.
Đã năm năm rồi, cô tin người đàn ông kia cũng đã quên mất chuyện năm đó, người đàn ông đó tuyệt đối sẽ không nghĩ đến cô sinh ra hai đứa bé vì anh.
Dĩ nhiên, hiện tại cô cũng chưa từng nghĩ sẽ cho người đó biết. Hai đứa nhóc là con cô, mãi mãi là con cô.
Chuyện năm đó, khiến cho cô biết rõ người đàn ông kia rất bá đạo, nếu để cho anh biết chuyện, cô thật sự sợ anh sẽ cướp con đi.
Cho nên, cô sẽ không ở cùng người đó, trước kia không có, sau này cũng tuyệt đối sẽ không có, chuyện cách đây năm năm, chắc sẽ không gặp lại nữa. . .
Đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại cắt đứt suy nghĩ Tô Khiết . Thấy điện thoại cô càng khó coi.
“Cục cưng, người cậu muốn mình tra trong hình mình tra ra rồi, người đó tên Nguyễn Bạc Vệ .” Điện thoại vừa thông, giọng Dinh Dinh đã truyền tới.
“Dạ?” Giờ phút này Tô Khiết rất nhạy cảm với cái họ này.
“Ừ, Tổng Giám đốc tập đoàn họ Nguyễn , nhưng hai năm trước bị tai nạn, nghe nói liệt chân, cho nên từ hai năm trước, người này chưa từng xuất hiện, một mực ở nhà tổ nhà họ Nguyễn . Cho nên, muốn tìm được anh ta, chỉ có thể đến nhà tổ nhà họ Nguyễn , nhưng nhà tổ nhà họ Nguyễn cũng không dễ vào đâu.”
“Tổng Giám đốc tập đoàn họ Nguyễn ? Ba Nguyễn Hạo Thần ?” Tô Khiết lớn giọng hơn.
Chương 56
“Đúng vậy, bạn yêu, cậu nói không sai. Cơ mà giọng cậu hơi kích động nhỉ, chuyện gì?” Dinh Dinh hiểu cô rất rõ, thông qua điện thoại đã nghe được khác thường.
“Hôm nay mình gặp phải Nguyễn Hạo Thần, đúng hơn thì là Nguyễn Hạo Thần đến tìm mình.” Dinh Dinh là bạn thân nhất của cô, cho nên đối với Dinh Dinh , Tô Khiết không có gì giấu giếm.
Chỉ là cô không nghĩ tới chuyện trùng hợp như vậy, không nghĩ tới người trong hình là ba Nguyễn Hạo Thần .
Lần này cô trở lại dọn dẹp đồ cũ của mẹ phát hiện một bức ảnh một người đàn ông, vốn là một bức ảnh bình thường không có gì, nhưng cô đột nhiên nhớ ra ngày mẹ qua đời cô đã thấy người này ở đầu thôn.
Cô luôn nghĩ năm đó mẹ chết có chút kỳ lạ, cho nên mới muốn tra rõ.
“Nguyễn Hạo Thần tìm cậu? Tại sao? Cậu biết anh ta à?” Trong giọng Dinh Dinh rõ ràng thêm mấy phần nghi ngờ.
“Liên quan tới chuyện này mình cũng thấy rất lạ, mình rất chắc chắn mình không biết anh ta. Từ trước tới nay chưa từng thấy, nhưng hôm nay anh ta đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, sau đó nói với mình anh ta cần một người vợ, vừa hay mình là người thích hợp.”
“. . . À. . .” Dinh Dinh trầm mặc hai giây, sau đó đột nhiên hô thành tiếng, Tô Khiết không chuẩn bị, màng nhĩ suýt nữa bị cô ấy làm điếc.
“Cục cưng, ý cậu là Nguyễn Hạo Thần cầu hôn cậu? Nguyễn Hạo Thần cầu hôn cậu là thật sao?” Dinh Dinh giọng có thêm mấy phần hưng phấn: “Nguyễn Hạo Thần nha! Anh ta là người đàn ông tất cả phụ nữ trong thành phố muốn gả cho, cũng là nam thần của mình.”
“Sai, không phải cầu hôn, anh ta chỉ thông báo ngày mai mình đến Ủy ban lúc mười giờ.” Nghĩ tới cái này, Tô Khiết lại buồn rầu, nếu thật sự cầu hôn thì đã tốt, ít nhất là còn lãng mạn, không đến nỗi khiến cho người khác buồn rầu.
“Không hổ là nam thần của mình, quá ngang ngược.” Dinh Dinh nghe nói như vậy thẳng thừng huýt sáo.
“Chẳng lẽ cậu không muốn biết tại sao anh ta phải chọn mình sao?” Tô Khiết nghe được lời Dinh Dinh , môi hung ác nhếch lên.
“Đúng vậy, tại sao vậy chứ?” Dinh Dinh hình như đến bây giờ mới nhớ tới vấn đề này: “Theo lý thuyết, cậu và anh ấy chắc chắn không có qua lại gì, anh ấy tại sao lại đột nhiên cầu hôn cậu chứ? Anh ấy sẽ có liên quan đến bức ảnh không?” Giọng Dinh Dinh có thêm sự nghiêm trọng.
“Hẳn sẽ không.” Tô Khiết theo bản năng liền phủ nhận.
“Vậy anh ấy có nói tại sao không?” Dinh Dinh thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt giọng cũng buông lỏng không ít.
“Anh ta nói, anh ta không thích quá thông minh, không thích quá xinh đẹp, cho nên mình thích hợp.” Nhắc tới cái này Tô Khiết không nhịn được tức giận, lúc ấy nghe được lời này, phản ứng đầu tiên cô cũng hoài nghi Nguyễn Hạo Thần không phải cố ý.
“. . .” Dinh Dinh lần nữa trầm mặc hai giây: “Anh ấy thật nói như vậy? Nguyễn Hạo Thần thật là quá thật tinh mắt, ha ha ha. . .”
“. . .” Tô Khiết đột nhiên có một loại cảm giác muốn hỏi ông trời, đây là loại bạn bè gì?
“Nhưng nói nghiêm túc nếu Nguyễn Hạo Thần thấy được sự thật về cậu, không biết sẽ có phản ứng gì? Nếu anh ấy biết thân phận thật sự của cậu, không biết có thể bị hù hay không?” Dinh Dinh rốt cuộc cũng dừng lại cười, nhưng giọng nói càng thêm hưng phấn.
“Cậu suy nghĩ nhiều thế?” Tô Khiết hơi nhíu mày, khuôn mặt thật, thân phận thật của cô, những thứ này Nguyễn Hạo Thần không thể nào biết.
“Mình nghĩ nhiều như thế nào?” Dinh Dinh ngẩn người, giọng rõ ràng yếu đi một ít: “Cậu không nói cho mình, cậu không đồng ý với anh ấy đấy chứ?”
Tô Khiết nhếch môi, cô muốn không đồng ý, nhưng cô có sự lựa chọn sao?
Chương 57
“Cục cưng, cậu sẽ không từ chối thật đấy chứ?” Dinh Dinh không nghe được Tô Khiết trả lời, lần nữa yếu ớt hỏi.
“Cục cưng, thật ra thì tớ cảm thấy cậu nên cho tìm hai bảo bối của chúng ta một người ba, cho nên, tớ cảm thấy cậu có thể đồng ý Nguyễn Hạo Thần , đàn ông giống như Nguyễn Hạo Thần là có thể gặp không thể cầu, bỏ lỡ không tìm lại được đâu.”
“Cục cưng, nói gì đi.” Dinh Dinh tính nôn nóng, Tô Khiết không nói lời nào, cô ấy rất nóng vội.
“Nói rồi, anh ta không cầu hôn, chỉ bảo mình mười giờ ngày mai đến Ủy ban, mình được chọn sao?” Tô Khiết ngầm thở dài, khiến cho cô buồn bực chính là chuyện này cô vốn không có lựa chọn.
“Ái chà chà, như vậy mình an tâm rồi, nam thần không hổ là nam thần, ra tay một cái ngay cả chị đại Tô cũng bị xử đẹp.” Hứa Dinh Dinh rốt cuộc yên tâm, mặc dù cô ấy hết sức khống chế, nhưng trong giọng vẫn mang theo ý cười.
“Hứa Dinh Dinh . . .” Tô Khiết không nhịn được gầm nhẹ, cô bị bức bách không thể không gả, Hứa Dinh Dinh này lại không nhân tính nói như vậy!
“Được được, không nói.” Hứa Dinh Dinh thu lại nụ cười, nhưng cô đứng đắn được ba giây, lại bắt đầu cười đùa: “Ngày mai nếu lĩnh giấy chứng nhận, là vợ chồng, tối mai chính là đêm động phòng hoa chúc, nói về đời người có bốn chuyện vui, nhưng mình chỉ nhớ một. Đó chính là đêm động phòng hoa chúc, có thể thấy đêm động phòng hoa chúc là thời khắc quan trọng nhất đời người, cho nên cậu nhất định phải biết quý trọng, không, phải là hưởng thụ thật tốt.”
Nghe được lời này, mắt Tô Khiết giật nhẹ, Dinh Dinh nói cũng là một cái vấn đề, ngày mai bọn họ lĩnh chứng, có thể ở cùng một chỗ hay không? Nếu là ở cùng một chỗ, thì ở thế nào?
Anh ta nói, ngoài việc gả cho anh ta cô không có sự lựa chọn, những chuyện khác đều do cô làm chủ, như vậy là không phải bày tỏ, những thứ này đều do cô quyết định?
Ý của anh ta chắc là như vậy, hẳn là không sai chứ ?
Không thể không nói, Tô Khiết đã nghĩ quá tốt về cậu ba nhà họ Nguyễn .
Nguyễn Hạo Thần nói tất cả mọi chuyện do cô quyết định, chỉ đại biểu trước khi cưới, cũng không có nghĩa là sau khi cưới.
Thứ hai, chín giờ bốn mươi, thư ký Lưu dừng xe ở cửa Ủy ban, thấy Tổng Giám đốc nhà mình cũng không xuống xe, chỉ có thể nhỏ giọng nhắc nhở: “Tổng Giám đốc, đến rồi.”
“Ừ.” Nguyễn Hạo Thần thấp giọng đáp lời, xuyên qua cửa kính xe nhìn xung quanh một vòng, cũng không nhìn thấy Tô Khiết , cho nên, anh cũng không vội xuống xe.
Ngày hôm qua, nghe được cuộc nói chuyện của cô và ông Tô, anh chẳng hề lo cô sẽ không tới.
Đến nỗi sau khi cô tới sẽ là tình huống gì còn khiến anh có chút mong đợi, dẫu sao, người phụ nữ này sẽ không Tôh động như lẽ thường.
Khi thấy Chủ tịch nhà mình vẫn không có ý định xuống xe, thư kí Lưu âm thầm tự hỏi, Chủ tịch đã đến Ủy ban vào sáng sớm, bây giờ lại không xuống xe, việc này nghĩa là sao?
Thời gian trôi qua từng giây. Trên xe, Nguyễn Hạo Thần nhìn tài liệu, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa sổ. Với tần suất ngẩng đầu của anh sẽ hoàn toàn không bỏ lỡ Tô Khiết. Chỉ cần cô Tô Khiết xuất hiện, anh sẽ nhìn thấy ngay.
Chín giờ năm mươi phút, Tô Khiết không xuất hiện, chín giờ năm mươi lăm phút, Tô Khiết chưa xuất hiện, năm mươi sáu, năm mươi bảy phút, cô vẫn không xuất hiện, sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần hơi u ám.
Thư kí Lưu cảm giác được sự thay đổi của Chủ tịch nhà mình, cũng cảm giác được bầu không khí trong xe đột nhiên thay đổi không được đúng lắm. Thư kí Lưu thầm kinh hãi trong lòng, Chủ tịch giống như đang chờ người khác, nhưng người này vẫn chưa xuất hiện!
Chương 58
Từ trước đến nay luôn là người khác đợi Chủ tịch, rất ít người để Chủ tịch phải chờ.
Dám để Chủ tịch chờ đợi như thế này, không biết đó là ai?
Hơn nữa, sắc mặt của Chủ tịch lúc này đã hơi lạnh, rõ ràng là mất đi chút kiên nhẫn rồi, nhưng điều làm anh ngạc nhiên là Chủ tịch dường như không có ý định rời đi!
Có vẻ như người này rất đặc biệt đối với Chủ tịch.
Chín giờ năm mươi tám phút, Nguyễn Hạo Thần lại nhìn lên nhưng vẫn không thấy Tô Khiết .
Lông mày của anh hơi nhíu lại. Anh tưởng rằng với cuộc đối thoại của cô với Ông cụ Tô ngày hôm qua, cô nên biết phải làm gì.
Dù sao, cả hai kết quả cô đều phải nhất định kết hôn…
Chỉ là, Nguyễn Hạo Thần chợt nghĩ đến một khả năng, liệu cô có chạy trốn không?
Nghĩ tới khả năng này, hai mắt của Nguyễn Hạo Thần nheo lại và anh định gọi điện thoại, nhưng khi anh ngẩng đầu lên lần nữa thì thấy Tô Khiết đang đứng bên ngoài cổng của Ủy ban .
Nguyễn Hạo Thần liếc nhìn đồng hồ, vừa đúng mười giờ…
Thời gian của người phụ nữ này đúng là không sai một phút.
Nguyễn Hạo Thần cong môi cười khẽ, rồi đẩy cửa ra và xuống xe.
Thư kí Lưu ngây người, Chủ tịch vừa mới cười phải không? Anh đã theo Chủ tịch hai năm, và hiếm khi thấy Chủ tịch cười.
Nhưng hình như vừa nãy anh nhìn thấy Chủ tịch đang cười, do anh hoa mắt nên nhìn lầm ư?
Ơ? Tại sao Chủ tịch lại đột nhiên xuống xe?
Khi Nguyễn Hạo Thần bước xuống xe, vừa khéo Tô Khiết xoay người nhìn thấy anh. Ngay sau đó, trên mặt của Tô Khiết nở một nụ cười rạng rỡ: “Ngài Nguyễn, anh tới rồi à.”
Nguyễn Hạo Thần nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, mắt anh chợt lay động. Trong khoảnh này, anh bỗng nhiên cảm thấy mình có chút mất hồn, không phải vì đẹp cỡ nào, mà vì nụ cười của cô lúc này làm anh ngạc nhiên.
Anh tưởng rằng ngay cả khi hôm nay cô có đến, cô chắc chắn sẽ không có tâm trạng tốt, nhưng bây giờ, có vẻ như…
Anh phát hiện, cô cười trông rất đẹp. Anh đang nghĩ, nếu tháo đôi mắt kính quê mùa của cô ra, rồi xóa tàn nhang trên mặt, không biết cô sẽ trông như thế nào?
Khi Nguyễn Hạo Thần đang ngây người, Tô Khiết đã tới trước mặt anh, nụ cười trên mặt cô rạng rỡ hơn đôi chút: “Tôi đã nghe ông nội nói hôm qua và biết lý do tại sao ngài Nguyễn vội vàng kết hôn, vì vậy, tôi sẵn sàng hợp tác với Ngài Nguyễn .”
“Hửm?” Nguyễn Hạo Thần khẽ nhướng mày, sẵn sàng hợp tác với anh?
Anh cũng muốn biết, cô định hợp tác với anh như thế nào?
“Ngài Nguyễn, nếu chúng ta không phải kết hôn thật thì giữa hai bên nên cần một thỏa thuận. Đây là giấy thỏa thuận do tôi viết, anh xem thử có vấn đề gì không?” Tô Khiết đưa một phần tài liệu tới trước mặt anh, còn tận lực tỏ ra uất ức bổ sung thêm một câu: “Tôi tra cả đêm qua mới viết được nó đấy.”
Thư kí Lưu, người vừa mới xuống xe, đã bị sốc khi nghe thấy lời của Tô Khiết.
Đây là tình huống gì vậy? Kết hôn gì? Ai kết hôn với ai? Thỏa thuận gì?
Nguyễn Hạo Thần không nhận lấy tập tài liệu trong tay cô và cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.
Chương 59
Thư kí Lưu nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Chủ tịch nhà mình thì hơi sợ hãi trong lòng, vì vậy anh ta đứng tại chỗ không dám di chuyển, chỉ hơi khó hiểu nhìn về phía Tô Khiết, đây không phải cô cả Tô ư?
Chẳng lẽ Chủ tịch muốn kết hôn với cô cả Tô ?
“Ngài Nguyễn?” Tô Khiết thấy anh không nhận bèn chớp mắt, biểu tình của cô dường như có thêm chút hoang mang.
Không phải anh đã nói, chỉ cần cô chủ động đến thì cô sẽ được quyết định mọi chuyện sao?
Đừng nói ngay cả một phần thỏa thuận mà anh cũng không đồng ý đấy nhé?
Nếu đúng là vậy, cô sẽ không thể không nghi ngờ thành ý của anh!
“Nghĩ cũng chu đáo lắm.” Trong ánh mắt nhìn cô của Nguyễn Hạo Thần dường như có thêm một chút lạnh, và như có thêm những thứ khác phức tạp hơn.
Người phụ nữ này suy nghĩ thật chu đáo, ngay cả thỏa thuận hôn nhân cũng đã viết xong rồi.
“Có vẻ như cô cũng không ngu ngốc.” Nguyễn Hạo Thần có hơi nghiêng người về phía cô, câu nói đó hàm chứa đôi chút thăm dò lẫn ám chỉ.
Lúc này đây, anh thực sự hi vọng cô có thể giả bộ ngu hơn chút, không cần phải thông minh như vậy.
Tô Khiết cố tình vờ như không hiểu ý nghĩa sâu xa trong câu nói của anh và gật đầu nghiêm túc: “Ừm, ừm, thực ra tôi vẫn rất thông minh, nếu không ngài Nguyễn hãy suy nghĩ kỹ hơn chút đi.”
Hôm qua anh nói, sở dĩ anh cưới cô là vì cô không đủ thông mình. Nếu anh cảm thấy cô không ngu chút nào, liệu anh có thay đổi ý định hay không?
Tối hôm qua, Tô Khiết đã suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này. Cô cảm thấy Nguyễn Hạo Thần cưới cô thực sự có thể là vì cô không đủ thông minh. Suy cho cùng, bây giờ Nguyễn Hạo Thần kết hôn cũng vì ông cụ Nguyễn bức bách quá gấp, chứ không phải vì muốn kết hôn thực sự. Nếu tìm một người quá thông minh, có lẽ đến lúc đó sẽ ngấm ngầm mưu tính lấy tài sản của nhà họ Nguyễn, trong nhà quyền thế sợ nhất là việc này.
Mặc dù cô cũng biết với sự khôn khéo của Nguyễn Hạo Thần, khả năng bị người mưu hại không lớn, nhưng chắc cũng phải đề phòng bất trắc.
“…” Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu, lúc này anh bỗng không muốn nói chuyện với cô.
Trái ngược với sự buồn rầu của Nguyễn Hạo Thần lúc này, tâm trạng của Tô Khiết dường như rất tốt, khóe môi của cô cứ nhếch lên, nụ cười ấy vẫn rạng ngời và như còn chứa đôi chút mừng rỡ tươi sáng.
Tô Khiết nghĩ nếu không thể thỏa thuận, có lẽ cô cũng không cần đăng kí kết hôn với Nguyễn Hạo Thần .
Dù sao trên thế giới có nhiều phụ nữ như thế, anh có thể tìm thấy một người phù hợp hơn, với điều kiện của anh thì loại phụ nữ nào mà không có? Hoàn toàn không phải chỉ có một mình cô.
Tuy nhiên, những lời như vậy không thể do cô nói, mà phải được nói bởi Nguyễn Hạo Thần .
Lúc này, Nguyễn Hạo Thần đột nhiên cảm thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt cô hơi chói mắt. Được, được lắm, anh muốn xem thử cô có thể giả bộ cho tới khi nào?
Nguyễn Hạo Thần thình lình giơ tay cầm lấy tờ thỏa thuận trong tay cô và từ từ lật ra, nhưng khi thấy một đống nội dung lít nhít trên giấy, sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần dần xấu đi.
Nguyễn Hạo Thần nhìn vào hàng chữ hôn nhân có hiệu lực trong một năm được gạch dưới nằm trên đầu, ở giữa là, nếu Ngài Nguyễn có được cổ phần của Nguyễn thị , cuộc hôn nhân có thể kết thúc sớm.
Hôn còn chưa kết mà cô đã nghĩ đến việc ly hôn.
Tô Khiết thấy được sắc mặt của anh lúc này không được tốt lắm nên không nói gì, mà đợi anh trả lời.
Nguyễn Hạo Thần dời mắt nhìn về phía Tô Khiết. Khoảnh khắc này Tô Khiết vẫn còn hơi hồi hộp, thấy bộ dạng vừa rồi của anh có vẻ không vui lắm, không biết anh có đồng ý hay không.
Chương 60
“Thỏa thuận viết tốt lắm.” Nhưng điều làm cô ngạc nhiên đó là, Nguyễn Hạo Thần trông khá vừa ý, anh nhanh chóng cầm bút ký tên của mình vào thỏa thuận.
Nhưng khi anh cúi đầu ký tên, khóe môi của anh mơ hồ câu lên thành một độ cung kỳ lạ, không biết đang suy nghĩ điều gì?
Có lẽ là vì bản năng nghề nghiệp mà khi nhìn thấy động tác lưu loát liền mạch của anh, Tô Khiết cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng Nguyễn Hạo Thần đã đưa giấy thỏa thuận ký xong tới trước mặt cô.
Thỏa thuận do cô tự viết nên sẽ không có vấn đề gì, chắc do cô nghĩ nhiều, Tô Khiết thầm thở một hơi rồi cũng ký tên của mình.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, Tô Khiết cực kỳ phối hợp, những thứ cần thiết cũng chuẩn bị đầy đủ, sâu trong mắt Nguyễn Hạo Thần ngầm hiện lên chút bất ngờ.
“Chồng ơi, sau này em phải ở đâu đây?” Sau khi đăng kí kết hôn và ra khỏi Ủy ban , Tô Khiết đổi cách xưng hô rất trôi chảy, khi nhìn về phía anh cũng cười rất tươi.
Thời gian kết hôn của bọn cô là một năm. Trong một năm này, cô không muốn có chuyện bất trắc gì xảy ra. Điều quan trọng nhất là tuyệt đối không thể làm anh nảy sinh hứng thú với cô.
Bất kể vì sao anh lại chọn cô.
Thói hư tật xấu của đàn ông là không có được thứ gì sẽ chiếm lấy nó cho bằng được. Vì vậy, kể từ bây giờ, cô phải làm một người vợ hiền thục ngoan ngoãn, hiểu chuyện nghe lời, khéo hiểu lòng người, bảo gì làm nấy.
Tô Khiết biết, anh kết hôn để ông cụ Nguyễn không giao Nguyễn thị cho cậu hai Nguyễn . Dù bọn cô kết hôn chỉ để ông cụ Nguyễn thấy nhưng cũng phải sống cùng nhau. Vì vậy, bây giờ cô không cần cố ý sĩ diện cãi láo, cô đã nghĩ tới điểm này trước khi đến Ủy ban .
Nếu cuộc hôn nhân này là để ông cụ xem, bọn cô có cần chuyển tới nhà tổ của nhà họ Nguyễn hay không. Nghĩ đến nhà tổ nhà họ Nguyễn, nghĩ đến tấm ảnh, tay Tô Khiết âm thầm siết chặt.
Nguyễn Hạo Thần hơi ngẩn ra khi nghe cách gọi của cô, dường như trong khoảnh khắc đó, nhìn vào nụ cười rạng rỡ của cô, Nguyễn Hạo Thần bỗng cảm thấy mình không thể nhìn thấu cô.
“Em chuyển đến nhà của tôi.” Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, trong mắt anh lóe qua đôi chút suy nghĩ sâu xa.
“Ừm, em về thu dọn chút đồ.” Tô Khiết ngoan ngoãn đáp lời như thể đó là chuyện đương nhiên.
Nhưng câu này của anh có nghĩa là sẽ không chuyển đến nhà tổ nhà họ Nguyễn phải không?
“Tôi đi cùng em.” Nghe thấy cô đồng ý thoải mái như vậy, Nguyễn Hạo Thần khẽ nhướng mày. Người phụ nữ này biểu hiện có hơi quá ngoan hay không? Ngoan đến mức khiến anh không quá dám tin tưởng.
“Không cần đâu, chồng mau đi đi, em sẽ tự làm, anh đưa địa chỉ với chìa khóa cho em là được rồi.” Tô Khiết mỉm cười rất ngọt ngào, rất dịu dàng, rất khéo hiểu lòng người.
Nguyễn Hạo Thần nhìn sang cô, rồi im lặng một lúc mới viết địa chỉ và mật khẩu khóa cửa và đưa nó cho cô.
“Bye bye chồng.” Tô Khiết nhận lấy, không nhìn kỹ mà gấp lại cất đi, sau đó cười khẽ vẫy tay với Nguyễn Hạo Thần rồi xoay người rời đi.
Nguyễn Hạo Thần cau mày nhìn cô rời đi, phải nói rằng tất cả các biểu hiện ngày hôm nay của người phụ nữ này khiến anh ngạc nhiên.
Cô sẽ thực sự ngoan ngoãn một mình chuyển đến nhà anh ư?
Sao anh cảm thấy hơi đáng nghi?
Tuy nhiên, anh muốn xem cô sẽ làm gì.
“Chủ tịch, anh kết hôn thật hả?” Mãi đến khi Tô Khiết biến mất không còn tăm hơi, thư kí Lưu mới lấy lại tinh thần và nhìn về phía chủ tịch nhà mình, trông anh ta vẫn đầy khó tin
Anh thực sự không thể tin được, Chủ tịch nhà anh cứ thế mà đã kết hôn!!
Chương 61
Nguyễn Hạo Thần không trả lời mà dứt khoát giơ lên cuốn sổ đỏ nhỏ trong tay.
Khóe môi thư kí Lưu khẽ giật giật, sao anh lại có cảm giác Chủ tịch đang cố ý khoe khoang nhỉ?
Tô Khiết đồng ý với Nguyễn Hạo Thần sẽ chuyển đến nhà anh, nhưng cô không biết nên giải thích với Ông cụ Tô như thế nào. Chỉ là cô không ngờ mình sẽ nhận được cuộc gọi từ Ông cụ Tô trên đường về nhà, cụ ấy nói phải đến thành phố B để gặp một người bạn, có lẽ mấy ngày nữa mới trở về.
Tô Khiết thầm thở dài một hơi, xem ra mấy ngày nay cô tạm thời không cần phải lo lắng về vấn đề này.
Khi Tô Khiết về nhà tổ nhà họ Tô, Ông cụ Tô đã xuất phát, chắc là chuyện khá gấp.
Tô Khiết vừa mới về, đồ đạc vốn không nhiều, cô chỉ thu dọn sơ một chút rồi xách vali đi xuống lầu.
“Cô cả, cô muốn ra ngoài hả?” Mẹ Lưu thấy Tô Khiết kéo vali xuống thì hơi ngạc nhiên.
“Ừm.” Tô Khiết nhẹ nhàng trả lời. Ở nhà họ Tô , ngoài ông nội ra, mẹ Lưu cũng rất tốt với cô.
“Trưa rồi, cô cả ăn cơm rồi đi được không? Đồ ăn đã chín rồi, hôm nay không có ai ở nhà.”
Lưu Vân bị bắt, Tô Trung Dung đang bận giải quyết việc này nên không ở nhà, Tô Nghiên Nghiên cũng đi đâu chẳng biết.
Tô Khiết thấy việc chuyển đến nhà của Nguyễn Hạo Thần cũng không cần gấp bèn ở lại ăn trưa tại nhà họ Tô, sau đó đi dạo bên ngoài một lúc mới bắt taxi đi đến địa chỉ mà Nguyễn Hạo Thần đã đưa cho cô.
Nơi ở của Nguyễn Hạo Thần đương nhiên sẽ không kém, là khu biệt thự sang trọng nhất thành phố A.
Nguyễn Hạo Thần không đưa thẻ cổng cho Tô Khiết, vì anh thường lái xe ra vào và không bao giờ mang theo thẻ, vì vậy anh cũng không để ý đến điểm này.
Tô Khiết kéo vali đến trước cổng mới nhớ tới chuyện này. Khi cô đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho Nguyễn Hạo Thần hay không.
“Xin hỏi cô là mợ chủ Nguyễn phải không ạ?” Một nhân viên quản lý đã bước tới.
“Hả? À, vâng.” Tô Khiết vẫn chưa quá quen với cách xưng hô này.
“Ngài Nguyễn đã gọi điện thoại, mợ chủ Nguyễn có thể đi thẳng vào.” Nhân viên quản lý có thái độ cực kỳ tốt.
Đôi mắt Tô Khiết hơi lóe lên. Cô không ngờ Nguyễn Hạo Thần lại cẩn thận đến thế, ngay cả việc nhỏ như vậy cũng nghĩ đến.
Tô Khiết nhấn mật khẩu Nguyễn Hạo Thần viết cho cô và mở cửa ra, Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa về, trong nhà không có ai, xem ra ngày thường nơi này chỉ có một mình Nguyễn Hạo Thần sống.
Nhà có rất nhiều phòng, Tô Khiết chọn đại một căn, và tất nhiên, cô tránh phòng ngủ chính. Cô chuyển đến đây sống, nhưng điều đó không có nghĩa là hai người phải ở chung một phòng.
Nếu anh kết hôn để cho ông cụ Nguyễn thấy, nơi này cũng không có người khác, bọn cô không cần phải ở chung phòng.
Tô Khiết đợi đến bảy giờ, Nguyễn Hạo Thần vẫn chưa về. Cô đi dạo một hồi, người đổ mồ hôi và hơi mệt mỏi, thế là bèn lấy quần áo đi tắm. Mặc dù phòng cô không phải phòng ngủ chính nhưng cũng có phòng tắm riêng.
Sau khi tắm xong, Tô Khiết đẩy cửa ra thì thấy Nguyễn Hạo Thần đang đứng trong phòng của cô.
Tô Khiết sững sờ và đờ người ra, động tác cũng ngừng lại theo!!
“Mợ chủ Nguyễn , chúc duyên mới vui vầy.” Khi vừa thấy cô, Nguyễn Hạo Thần bước tới bao vây cô, người mới tắm xong, vào giữa cơ thể anh và vách tường.