Nhưng Sở Bách Hà nghĩ thế nào cũng không ngờ được là đã đấu giá lên đến hơn 90 tỷ, cậu ba Nguyễn vẫn chưa có ý định dừng lại.
Cậu ba Nguyễn điên rồi sao?!
Mà Đường Minh Hạo cũng là một người rất cứng đầu, cậu ba Nguyễn không ngừng, Đường Minh Hạo cũng không ngừng.
Sở Bách Hà biết Đường Minh Hạo không dừng lại trước là vì có một nguyên nhân khác, đó chính là ngay từ đầu Đường Minh Hạo đã có ý định để cho cậu ba Nguyễn trả tiền rồi.
Dù sao cuối cùng đều do cậu ba Nguyễn trả tiền, Đường Minh Hạo không thèm để ý cuối cùng sẽ đấu giá đến con số nào.
Nói không chừng giá càng cao thì Đường Minh Hạo lại càng vui, dù sao cuối cùng người trả tiền vẫn là cậu ba Nguyễn!!
Đường Minh Hạo quyết tâm muốn chơi cậu ba Nguyễn một vố.
Sở Bách Hà biết cứ tiếp tục như vậy mãi cũng không phải là cách hay, cô nhất định phải cản lại.
Hai mắt Sở Bách Hà nhanh chóng lóe lên, khi nhìn thấy Đường Minh Hạo lại định nhấn chuông nữa, cô nhanh chóng chạy vọt lên, cướp đi nút nhấn chuông.
Cô không thể tiếp tục để Đường Minh Hạo làm bậy tiếp nữa, lần này thật sự muốn điên rồi.
Cậu ba Nguyễn và bé Hạo là người một nhà, bọn họ cứ tranh đoạt như vậy cuối cùng người ngoài mới là người được hưởng lợi, Sở Bách Hà ghét chuyện này nhất.
Người một nhà đấu tranh nội bộ, cuối cùng người ngoài lại chiếm của hời, có phải bị ngốc hay không?
Có phải bị ngốc hay không?!
“Dì làm gì thế?” Đường Minh Hạo nhìn Sở Bách Hà, ánh mắt có chút khó chịu.
“Bé Hạo, mình đừng tranh nữa, nhường cây trâm ngọc này cho cậu ba Nguyễn đi, đấu giá đến mức giá này, con cũng thắng rồi.” Sở Bách Hà cầm cái nút thật chặt, sợ bị Đường Minh Hạo cướp lại.
“Bé Hạo, cây trâm ngọc bị nâng đến mức giá này, trận này con thắng còn đẹp hơn cậu ba Nguyễn thắng anh Mặc nữa đó, dì cảm thấy hiệu quả này cũng khá tốt.” Sở Bách Hà cố gắng khuyên Đường Minh Hạo.
Đường Minh Hạo nghĩ một lúc, hơi mím môi lại, sau đó từ từ gật đầu: “Được, lần này con nghe lời di, nhường cây trâm ngọc này cho ông ấy, nhưng mà lần tiếp theo dì không được cản con đó.”
“Còn, còn có lần sau hả?” Sở Bách Hà hoảng sợ, bắt đầu nói lắp, bé Hạo còn định cướp với cậu ba Nguyễn nữa sao?
Còn có lần tiếp theo?
Nếu lần tiếp theo cũng giống lần này thì sao đây?
Nếu món tiếp theo có giá khởi điểm rất cao, vậy hậu quả…
Sở Bách Hà thật sự không dám tưởng tượng!!
Nhưng vì để Đường Minh Hạo không tiếp tục nhấn chuông nữa, Sở Bách Hà chỉ có thể tạm thời hứa với cậu bé.
Còn lần sau, chỉ có thể tùy cơ ứng biến!
Đường Minh Hạo ngừng lại, không tiếp tục nữa.
Cuối cùng tiếng chuông cũng đã ngừng lại.
Cuối cùng, giá cả trên màn hình lớn dừng lại ở con số 100,5 tỷ, là cậu ba Nguyễn đấu giá thắng.